Nhanh chân thoát khỏi chỗ đó, Lạc Viêm Chi khẽ thở dài.
Loại chuyện như đấu đá với phụ nữ không hợp với cậu, chỉ là sau này vẫn nên cẩn thận một chút.
Lạc Viêm Chi lần lại con đường cũ, cố gắng nhớ lại ban nãy bản thân đã đi tới đâu.
Cái nơi này càng đi càng vòng vào, thật sự muốn nhảy lên xem nó rộng tới đâu.
Không biết là mò tới tận chỗ nào, đột nhiên cậu trông thấy một căn phòng được đóng kín.
Có kinh nghiệm của ban nãy, Lạc Viêm Chi không chơi trò tò mò hại chết người nữa, xem như không thấy nó mà đi tiếp.
Nhưng mà xui vẫn hoàn xui, cậu chỉ vừa bước qua căn phòng thì hành tung đã bị bại lộ.
"Ai ở ngoài?" Bên trong vọng ra tiếng của một người đàn ông.
Hoá ra ở đây còn trang bị thêm một cái trận pháp nữa, còn rất tinh vi khiến cho cậu không phát hiện ra.
Lạc Viêm Chi tặc lưỡi, thầm than bản thân quá xui xẻo.
Cậu nhìn trước ngó sau, nghĩ ngợi xem bản thân có thể chạy đi đâu.
Có điều còn không cho Lạc Viêm Chi kịp nhấc chân, cánh cửa ở bên trong đã mở ra.
Người nọ một tay tạo ra màng chắn ngăn cản hai đầu, ánh mắt nguy hiểm quan sát người trước mặt mình.
Gương mặt người đàn ông này được che bằng một tấm mặt nạ, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, đôi mắt đỏ kia chính là đặc trưng của Đoạ Phần.
Lạc Viêm Chi bình tĩnh nhìn lại người đó, đợi xem anh ta sắp sửa nói điều gì.
"Ở đây có quy định không được phép đi lung tung, cậu là ai?" Người đàn ông đó nhíu mày.
"Tôi vừa mới tới nên không biết." Cậu thật thà.
"Vừa mới tới?" Người đó nghiền ngẫm, ánh mắt như muốn khoan thủng một lỗ lên người cậu vậy.
"Nhìn đúng là rất lạ, là ai phái tới đây?"
Người nọ vừa nói vừa dùng khí thế của mình đè ép Lạc Viêm Chi khiến cậu hơi khó thở, biết rằng người này không dễ dàng tin tưởng mình nhanh đến thế, cậu nhíu mày suy tính cách để chứng minh.
"Là thành chủ đưa tôi tới đây." Đem Bạch Cẩm Thành ra chính là lý do dễ nhất.
"Thành chủ?" Người đàn ông đó cao giọng, sau đó cười trào phúng, "Thành chủ chúng ta trước giờ chưa từng tự mình đem người nào về, lấy lý do cũng phải tìm cái nào có lý một chút chứ."
Lạc Viêm Chi bất đắc dĩ tặc lưỡi, sự thật đúng là ông đây được hắn đem về đó.
Trước đây không có đâu đồng nghĩa với việc sau này cũng không cơ chứ.
"Từ đầu đến chân đều rất đáng nghi, người đâu, mau bắt người này lại cho ta!" Anh ta không buồn nói chuyện nữa, trực tiếp hạ lệnh bắt người.
Đám thuộc hạ không biết từ đâu chạy ra cực kỳ nhanh khiến cho Lạc Viêm Chi phải hoài nghi không lẽ bọn họ biết thuật dịch chuyển? Bọn họ dù trai hay gái đều che giấu đi dung mạo thật của mình, răm rắp nghe theo lệnh.
"Khoan đã!" Lạc Viêm Chi thấy đã có người tiến lên muốn túm lấy mình bắt đi, vội vàng ngăn cản, "Tôi đúng là được thành chủ đưa về đây mà."
"Đến nước này còn muốn viện lý do."
"Không có!" Cậu lắc đầu lia lịa.
"Hừ, vừa khéo thành chủ cũng đang ở trong này, phải hay không chỉ cần hỏi người một câu là biết." Thấy Lạc Viêm Chi cố chấp minh oan, anh ta cười khẩy doạ dẫm.
"Vậy anh có thể đi hỏi thành chủ." Lạc Viêm Chi cầu còn không được.
Đùng!
Đột nhiên từ trong phòng phát ra một âm thanh nổ mạnh, anh ta biến sắc, mặc kệ Lạc Viêm Chi mà chạy vào bên trong.
Ban nãy anh ta nói Bạch Cẩm Thành ở trong này, thế nên cậu cũng không quan tâm mình đang là đối tượng bị bắt nữa, vội tung màng chắn lửa đẩy lùi mấy tên thuộc hạ đang ngăn cản, lao người vào bên trong.
Vào trong mới biết đây không phải một căn phòng mà là một khu ngập tràn năng lượng.
Với số lượng này, chăm chỉ hấp thu thì chắc chắn sẽ có đột phá lớn.
Âm thanh tiếng nổ được phát ra từ phía sâu bên trong, Lạc Viêm Chi lập tức tăng tốc vào.
Không thể ngờ là sâu bên trong căn phòng này lại thông tới một hồ nước.
Hồ nước vừa nhìn qua là thấy không tầm thường rồi, trên bề mặt còn phát ra ánh sáng nhạt.
Nương theo chút ánh sáng này, Lạc Viêm Chi mới nhìn thấy giữa hồ có một người đang đứng.
"Quả nhiên là gián điệp." Người đàn ông ban nãy tầm ngầm xuất hiện từ đằng sau Lạc Viêm Chi, bàn tay nhanh thoăn thoắt muốn nắm lấy cổ của cậu.
Có điều phản xạ của cậu rất nhanh, ngay lập tức nhảy xa ra năm bước.
Người đó không vội bắt lấy cậu, khom lưng cúi đầu về phía hồ nước, sau đó cung kính nói, "Thành chủ, có kẻ nhận là quen biết ngài."
Người ở giữa hồ ngửa cổ ra, tiếp đó mới chầm chậm quay người lại.
Giữa một vùng sáng, ánh mắt màu đỏ rực của hắn càng thêm nổi bật.
Là Bạch Cẩm Thành.
Hắn nhìn Lạc Viêm Chi, sau đó mở miệng, âm thanh khàn khàn trầm thấp, "Lại đây."
Trong này có tới hai người, hắn lại không chỉ rõ muốn gọi ai tới.
Ngay khi người đàn ông đó đang muốn hỏi lại thì Lạc Viêm Chi đã cất bước chân.
Cậu cởi giày, do dự một lúc rồi cởi chiếc áo khoác trên người mình ra, sau đó mới chậm rãi bước xuống hồ.
Nhìn bề ngoài không đoán ra, không ngờ hồ nước này lại là nước ấm.
Cơ thể cậu chỉ vừa mới chạm vào đã cảm giác toàn bộ mạch máu trong người đều được đả thông.
Quả là thứ nước thần kỳ.
Người đàn ông trên bờ thấy Lạc Viêm Chi bước như vậy mà thành chủ không hề có phản ứng khó chịu nào, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Thế cho nên cậu nói quen biết thành chủ là nói thật sao?
Khi Lạc Viêm Chi tới gần Bạch Cẩm Thành, hắn túm eo cậu kéo lại gần mình rồi mới nói tiếp, "Ra ngoài đi, không có lệnh của ta thì không cho bất cứ ai vào."
"Rõ." Tuy trong lòng có rất nhiều điều thắc mắc, thế nhưng anh ta không dám nhiều lời, cung kính đi ra.
Tiếng bước chân ngày càng xa dần, sau khi xác nhận không còn tiếng động nào nữa, Lạc Viêm Chi mới khẽ thở ra.
"Sao lại ở đây?" Bạch Cẩm Thành nâng cằm ép cậu nhìn mình, ánh mắt màu đỏ chuyên chú.
Nghĩ nghĩ, Lạc Viêm Chi hơi xấu hổ nói thật, "Đi lạc."
Quả nhiên khiến cho hắn nhếch nhẹ môi.
"Tiếng động vừa nãy là sao?" Lạc Viêm Chi ho nhẹ chuyển chủ đề.
"Sức mạnh bạo phát, không có gì, thỉnh thoảng không điều khiển được hai nguồn sức mạnh trong người nên mới như vậy thôi." Bạch Cẩm Thành giải thích đơn giản.
Nghe vậy cậu sửng sốt, không phải việc này đã được giải quyết từ lâu rồi sao, tại sao bây giờ vẫn còn bị cơ chứ?
"Vậy bây giờ anh cảm thấy thế nào?" Cậu vội vàng quan sát cơ thể của hắn.
"Bây giờ ổn rồi, nước này có tác dụng chữa trị." Hắn vuốt ve khuôn mặt Lạc Viêm Chi, thế nhưng sắc mặt trắng bệch vẫn không qua được mắt cậu.
Làm gì có chuyện đơn giản như vậy được chứ, chắc chắn rất đau đớn.
Lạc Viêm Chi nhíu chặt mày, cậu muốn giúp hắn lại không biết phải giúp như thế nào.
Thấy được vẻ đau lòng rõ ràng trên mặt cậu, Bạch Cẩm Thành cảm thấy rất hưởng thụ.
Hắn chế trụ lấy cằm cậu, cúi đầu hôn lên nó.
Đôi môi hắn lạnh băng khiến Lạc Viêm Chi giật mình, ngay cả thân nhiệt của hắn cũng đang dần hạ xuống.
"Lạnh quá." Lạc Viêm Chi không khỏi lo lắng, lạnh như thế này vẫn chịu được sao?
"Vậy thì em sưởi ấm ta đi." Ánh mắt hắn tràn đầy nuông chiều, cười khẽ nói thầm bên tai của cậu.
Lời nói này có quá nhiều ẩn ý khiến cho trong đầu Lạc Viêm Chi hiện ra vài hình ảnh không được trong sáng cho lắm.
Cậu đỏ mặt mím môi, tự mắng bản thân quá đen tối.
Do dự một lúc, Lạc Viêm Chi vươn tay ôm lấy cơ thể lạnh như băng này, muốn dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm hắn.
Hơi ấm của người trong lòng khiến cho trái tim hắn như được ủ ấm, hắn nhếch môi siết chặt lấy cậu, muốn hấp thu toàn bộ Lạc Viêm Chi vào lòng mình.