Bây giờ sắc trời đã sắp sửa tối, Lạc Viêm Chi chạy nhanh tới tinh cầu tìm Uông Cứ.
Cậu ta bất ngờ vì giờ này mà còn có người đến tìm, sau khi nhận ra là Lạc Viêm Chi liền kinh ngạc hơn.
"Sao cậu lại ở đây? Có việc gì hả?"
Lạc Viêm Chi không tiện giải thích, chỉ nói, "Hiện tại cậu còn tiền không? Cho tôi mượn một ít, sau này có sẽ trả sau."
"Có đây, cậu cần để làm gì?" Uông Cứ đưa cho cậu một túi tiền, nghiêng đầu thắc mắc.
"Mua ít thuốc với băng vết thương." Cậu nói lấp lửng.
Lạc Viêm Chi lấy từ trong túi vài đồng tiền rồi trả túi lại.
Sau khi nghe cậu nhắc tới vết thương, Uông Cứ lập tức lo lắng.
"Cậu bị thương ở đâu hả?"
Thấy cậu ta như vậy, Lạc Viêm Chi cười nhẹ.
"Không sao, vết thương nhỏ thôi.
Tôi đi đây."
Nói xong cậu liền nhanh chân xoay người rời đi, để đứa bé kia ở nhà một mình cậu không yên tâm cho lắm.
Đằng nào cũng là đứa nhóc mình cứu được, vậy nên càng không thể ngó lơ bỏ mặc.
Ban đầu cậu tính đem theo cậu nhóc kia để người khác khám thì sẽ rõ bệnh tình hơn, thế nhưng suy nghĩ lại liền thôi.
Trước mắt còn chưa rõ bé con này mang thân phận gì, lỡ không may mang tới xui xẻo thì mười cái mạng cũng không đền nổi.
Lạc Viêm Chi mua rất nhiều thuốc lẫn băng vết thương, tiện thể ghé mua thêm bộ quần áo kích cỡ nhỏ.
Xong xuôi liền trở về.
Đứa bé kia vẫn đang nằm ngủ, dáng vẻ không hề thay đổi kể từ lúc Lạc Viêm Chi rời đi.
Cậu thở dài thay chiếc khăn trên trán của cậu nhóc, nếu bây giờ mà ở hiện đại thì tốt rồi, chỉ cần đưa vào bệnh viện truyền nước là sẽ không lo đói khát.
Lạc Viêm Chi lấy nước chấm lên đôi môi khô khốc nứt nẻ của đứa bé đó, tiếp theo xắn tay đi nấu thuốc theo những gì được chỉ bảo.
Đây là lần đầu tiên cậu thử làm công việc này, trước đó đều là uống thuốc được nén sẵn, mấy ai ngồi nấu thuốc như ở đây.
Nhìn liều lượng chỉ định trên tờ giấy, Lạc Viêm Chi bốc từng lá thuốc hình dạng kỳ lạ cho vào trong nồi.
Cách nấu thuốc ở đây có vẻ giống với thuốc Đông y, chỉ là nguyên liệu có hơi khác chút mà thôi.
Vật lộn một lúc với đống lá thuốc mà mình mua về, cuối cùng cậu cũng cho ra được một thành quả.
Vừa ngửi mùi thuốc Lạc Viêm Chi liền nhăn mặt, cái này mà uống vào có lẽ sẽ đắng đến hoài nghi nhân sinh luôn.
Không biết uống rồi có làm sao không nữa, người ta bảo "thuốc đắng dã tật" nên chắc là cậu không nấu sai đâu nhỉ?
Nhân tiện lúc nấu thuốc cậu còn nấu thêm một nồi cháo loãng, nhìn dáng vẻ gầy gò ốm yếu kia của cậu nhóc, chắc chắn đã lâu rồi chưa được ăn tử tế.
Bụng rỗng mà uống thuốc thì không được.
Lạc Viêm Chi đặt hai cái bát lên bàn, sau đó đi lại đỡ cậu nhóc kia lên.
Cậu nhóc nằm mê mệt, gương mặt nóng bỏng ửng đỏ.
"Bé con, tỉnh dậy đi." Lạc Viêm Chi lấy tay vỗ nhẹ lên mặt cậu nhóc đó, nếu không chịu tỉnh thì sẽ rắc rối to.
Cậu kiên nhẫn gọi, nằm ngủ nguyên một ngày, nếu còn nằm nữa thì sẽ không dậy được luôn đó.
Lạc Viêm Chi gọi bảy tám lần, tay lay nhẹ hòng đánh thức cậu bé.
"Dậy nào.
Uống thuốc xong rồi ngủ tiếp." Lạc Viêm Chi lấy tay cạy mở mắt cậu nhóc kia ra, dùng sức mà gọi.
May mắn rằng cuối cùng cậu nhóc cũng chịu có phản ứng, trong miệng lầm bầm vài âm thanh không rõ nghĩa.
Lạc Viêm Chi đỡ cho cậu nhóc kia ngồi thẳng, vươn tay múc một thìa cháo trên bàn.
Cậu thổi rồi thử đặt lên môi cậu bé kia, nhân lúc nó đang mở miệng liền đút vào.
Lạc Viêm Chi nhìn chằm chằm cậu nhóc đó phòng trường hợp nhả cháo ra ngoài.
Cũng may không như cậu nghĩ, cậu nhóc mím môi một lúc rồi nuốt xuống.
Tuy rằng mắt nhắm lại, thế nhưng đã tỉnh táo hơn ban nãy rất nhiều.
Lạc Viêm Chi lại tiếp tục lấy vài muỗng nữa, lần này cậu nhóc ăn rất nhanh, có vẻ như đã chịu đói từ lâu rồi.
Nửa bát cháo cứ thế vơi dần, cậu không dám cho cậu nhóc ăn nhiều quá.
Lâu ngày không ăn, bây giờ mà cho ăn tới tấp thì sẽ không tốt cho cơ thể.
"Được rồi, uống thuốc đã." Lạc Viêm Chi múc một thìa, hương vị này quả thật khiến người ta ê răng.
Quả nhiên vừa đút vào cậu nhóc đã xoắn mặt lại vì đắng, sợ cậu nhóc không chịu uống, Lạc Viêm Chi đành phải nhỏ giọng nói bên tai, "Đây là thuốc, uống vào sẽ hết bệnh."
Không biết có phải do âm thanh của Lạc Viêm Chi hay không mà mấy lần sau, tuy rằng mặt vẫn nhăn lại thế nhưng cậu nhóc không tỏ vẻ kháng cự nữa.
Cậu thuận lợi đút hết một bát thuốc đắng sau đó đỡ nhóc con nằm xuống.
"Giờ ngủ được rồi đó." Cậu nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé rồi đi ra bên ngoài.
Có người đang ngủ trên giường, Lạc Viêm Chi đành ngồi xuống đất rồi nhắm mắt tu luyện.
Mệt mỏi suốt một ngày, cậu chậm rãi hấp thụ năng lượng bên ngoài để phục hồi.
***
Lạc Viêm Chi nhắm mắt tu luyện tới tận sáng, không hề phát hiện người mình vừa cứu đang từ từ tỉnh lại.
Cậu nhóc vừa mở mắt lập tức trở nên sững sờ, nhìn mọi thứ xung quanh rồi tập trung tại vị trí của người đang ngồi gần đó.
Ánh mắt của hắn lập tức trở nên đề phòng, như một con thú hoang mà chồm dậy.
Nghe thấy tiếng động, Lạc Viêm Chi liền mở mắt ra.
Cậu nhíu mày quay đầu lại, sau đó lập tức vui mừng.
"Cuối cùng cũng chịu tỉnh!"
Có điều cậu nhóc kia không hề nghe lọt, gương mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Lạc Viêm Chi, lùi ra đằng sau mấy bước.
"Đừng sợ, anh không làm gì em đâu." Lạc Viêm Chi đưa hai tay lên, tỏ vẻ bản thân hoàn toàn vô hại.
Cậu nhích từng bước tới gần chỗ của cậu nhóc kia, ánh mắt cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt đó.
Đột nhiên giữa chừng bụng của nhóc con kia réo lên, ban đầu Lạc Viêm Chi sửng sốt rồi bật cười.
"Chờ chút." Cậu đi lấy nốt bát cháo còn sót lại từ tối hôm qua, tiếp theo đưa tới cho cậu nhóc đó.
Hắn khịt mũi hít lấy hương thơm toả đến, có điều vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.
Sự đề phòng này đã được rèn luyện từ lúc còn rất bé, bị cha mẹ vứt bỏ tự mình lớn lên, thế nên hắn vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm.
Bản năng cho hắn biết người trước mặt không mang ý xấu, nếu không hắn đã tấn công ngay từ lúc mới tỉnh dậy rồi.
Lạc Viêm Chi thấy cậu nhóc vẫn mang đề phòng, lùi ra mấy bước tạo khoảng cách an toàn.
"Đừng sợ."
Cậu nhẹ giọng an ủi, ánh mắt khích lệ đối diện với ánh mắt của cậu nhóc kia.
Hai người nhìn nhau một hồi, Lạc Viêm Chi liền nhìn thấy nhóc con từ từ bưng bát cháo lên, rồi như hổ đói mà ăn sạch.
"Em tên gì? Cha mẹ đâu rồi?" Lạc Viêm Chi ngồi xuống chống hai tay lên mặt, mở miệng hỏi thử.
Cậu nhóc kia nghe cậu hỏi liền lắc đầu không đáp lại.
"Không nhớ tên mình sao?" Lạc Viêm Chi sửng sốt.
Cậu hỏi câu nào cậu nhóc kia cũng lắc đầu, từ đầu tới cuối đều ngậm chặt miệng.
Trong đầu hắn thỉnh thoảng lại hiện lên một đoạn ký ức nhỏ, thế nhưng từ đầu tới cuối hắn không hề nhắc đến nó.
Đáy mắt hắn loé lên tia âm trầm không hề hợp với lứa tuổi hiện tại.
Lạc Viêm Chi không nhìn thấy biểu hiện đó, có phần nghi hoặc dò hỏi, "Em có nói được không?"
Lần này cậu nhóc không gật cũng không lắc khiến Lạc Viêm Chi không biết phải phản ứng sao.
Cậu từ từ đi lại gần, nhìn biểu hiện phòng bị kia liền thở dài.
Sau khi Lạc Viêm Chi tới bên cạnh, cậu nhóc liền co người lại dùng ánh mắt hung tợn mà trừng cậu.
Không như những gì mà hắn nghĩ, Lạc Viêm Chi chỉ đưa tay lên xoa đầu hắn mà thôi.
Biểu cảm dịu dàng đó khiến hắn bất giác ngây người ra.
"Vậy anh tạm gọi em là Tiểu Tư nhé?"