Không Cầu Tình Yêu Chỉ Mong Cả Đời Được Thấy Nhau


Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên, ông Nghĩa bị ánh nắng chiếu vào mặt làm cho tỉnh giấc, ông mờ màn ngồi dậy nhìn xung quanh tròn đột nhiên ngơ ngác:“Ở đây là đâu vậy?”Trước mặt ông là cây với cỏ cứ như đang ở một bụi rặm nào đó, ông tự đánh mình mấy cái mới biết không phải là mơ, còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với mình vào tối qua thì một bị một con con ông chích.

Qúa đau và bất ngờ, ông đứng dậy chạy khỏi bụi rặm, vừa ra ngoài ông mới biết mình vẫn đang trong sân nhà của con trai.

Cảm thấy mọi thứ quá kì lạ, ông vừa gãi đầu vừa đi vào nhà, khuôn mặt mới thức dậy vẫn còn ngơ ngơ.

Vừa bước đến cửa nhà trước, ông nhìn thấy tất cả cửa sổ và cửa ra vào đều bị vỡ toàn, ngỡ rằng nhà có chuyện, ông chạy tới chui qua khung cửa kính bị vỡ chạy vào nhà gọi lớn:“Trung! Minh! Hai đứa đâu rồi?”Mang theo tâm trạng hốt hoảng, im ông đập cực kì nhanh, đến lúc leo lên đến lầu hai ông đã thấm mệt.

Ông vừa vịnh ngực vừa đi tới mở cửa phòng của Trung ra nhưng không có ai ở đó, ông lại đi sang phòng của Minh và nhìn thấy hai người họ ôm nhau ngủ trên giường.


Không biết lúc này là vì cái gì mà ông lại rất kinh hãi, giống như vừa thấy được một chuyện tài đình vậy, ông chạy vào nhìn vẻ mặt đang ngủ say của hai người mà hét lên:“Hai đứa đang làm cái gì vậy hả?!”Dứt lời, giật lấy gối nằm của Minh mà đập vào mặt Trung một cú như trời giáng.

Cả hai đều bị làm cho tỉnh dậy, hai người nhìn xuống chân, thấy ông mặt mài thịnh nộ nên ngồi dậy, nhưng cũng chính ngay lúc này Minh lại không hề hay biết bộ váy mình mặc đang bị rách trước ngực nên để cho ông Nghĩa nhìn thấy.

Vừa nhìn thấy bộ dạng của cô, ông nhìn sang con trai mình, hai mắt rưng rưng mà hét lên:“Trời ơi Trung, mày làm cái trò gì vậy? Có cái thì thì mày nói với cha, tại sao mày lại hại đời con nhỏ như vậy hả?”Trung ngơ ngác mất một lúc, nhưng ngay sau đó là hình dung được những gì cha mình nó, anh nhìn qua Minh rồi lấy gối che ngực cô, vội giải thích với cha:“Không phải như cha nhìn thấy đâu, hiểu lầm rồi! Cha bình tỉnh lại, lát nữa con giải thích cho cha.”Minh lúc này cũng đã ý thức được gì đó, cô nhớ lại chuyện tối qua và sau đó bỗng bước khỏi giường đánh vào đầu Trung một cái, cô tức giận mắng:“Sao anh tự ý ngủ trên giường của em? Em nói không thích ngủ với anh mà!”Nghe câu này của cô, ông Nghĩa càng thêm hiểu lầm Trung, ông nghiến răng chòm tới véo tai con trai lôi anh đứng dậy, suýt nữa thì định vung tay đánh anh nhưng giữa chừng tiếng của Minh lại vang lên:“Anh hai, anh làm gì mà ngực em chạy máu vậy? Ở trên giường cũng có kìa!”Trung tròn mắt quay lại nhìn cô một cách bần thần, anh biết mình chạy không thoát tội được nữa rồi, cha anh không để anh nói mà đánh anh gần như chết đi sống lại, Minh chạy vào can ngăn nhưng không can nổi trước cơn thịnh nộ của cha anh.

Khung cảnh trong căn phòng lúc này hỗn loạn vô cùng, trong lòng Minh hiểu rõ Trung không hề làm gì có lỗi với mình chỉ là cô thắc mắc tại sao ngực lại chảy máu mà thôi.


Cô can ra hết sức, cuối cùng cũng tách được ông Nghĩa ra nhưng Trung thì đã no đòn nằm vật ra đất, mặt bầm tay đau.

Anh gắng gượng sức lực ngẩng đầu lên mà nhìn cha mình, nói:“Sao cha…lại không tin con? Con vô tội, em con cũng bênh vực con mà!”Người cha lúc này không nghe được lời anh nói nữa, lời nào nói cũng nghe chẳng lọt tai, mắt ông khóc đỏ cả lên, chỉ tay vào mặt anh mà nói:“Mẹ của nó gửi nó cho tao, mày không thương nó mà còn hại nó.

Mặt mũi nào tao đi gặp lại mẹ mày đây?”Thấy tình hình không ổn, Minh có chuyện muốn giấu nhưng hiện tại bắt buột phải nói ra rồi, cô buông eo của ông Nghĩa ra, chạy ra đứng giữa hai người rồi nói:“Anh hai không có làm gì con hết chú hiểu lầm rồi.

Anh ấy chỉ ngủ không có làm gì đâu, hai đứa con cũng ngủ chung một hai lần rồi!”Ông Nghĩa:“Con ngủ một hai lần nữa à? Vậy thì còn gì con bênh vực nó nữa hả con? Để chú thay con đánh chết nó.”Trung nghe lời này liền lập tức ngồi dậy, anh nắm lấy tay cô, vẻ mặt thảm thiết mà cầu xin:“Mày làm ơn nói lời ít hiểu lầm giùm anh, mày có bằng chứng gì thì mày nói thẳng ra đi, nói vòng vòng một hồi anh chết cho mày xem.”Nghe anh nói vậy, cô liền đi thẳng vào vấn đề, cô cương nghị nhìn vào mắt ông Nghĩa:“Không phải như chú nghĩ đâu.

Cái áo tại sao rách thì con không biết, ngực con làm sao chảy máu con cũng không biết nhưng máu trên giường không phải máu đó như chú nghĩ đâu, có thể là do máu trên ngực con dính vào đó, tuyệt đối không phải máu do làm chuyện đó để lại.”Ông Nghĩa ngạc nhiên:“Sao con dám chắc? Đàn ông con đừng nên tin tưởng, nhất là đàn ông ế vợ lâu năm như nó!”Minh: “Con dám chắc chắn là vì con đâu còn lần đầu đâu mà có máu hả chú? Con mất hồi mười bảy tuổi rồi!”Cha anh và anh nghe xong liền trở nên chậm lại một nhịp, cả hai có hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó cũng có thể bình thường lại.


Cha anh biết mình đánh oan cho con trai rồi nên nhìn mặt có hơi khó coi, Trung lúc này cũng đứng dậy, mắt anh nhìn cha như muốn bật lại ông một lần cho hả dạ.Một lúc sau, ba người ăn mặc chỉnh chu lại đi xuống phòng khách nói chuyện, bỏ qua cái sự hỗn độn kính vỡ và quạt trần rơi trên bàn, họ vẫn ngồi xuống ba mặt một lời.

Trung và Minh ngồi cạnh nhau, người cha nhìn một lượt từng người rồi nghiêm giọng hỏi:“Hai đứa thật sự không có gì với nhau có phải không?”Cả hai gật đầu.

Ông lại hỏi tiếp:“Thế sao hai đứa ngủ chung? Hai đứa đều lớn hết rồi, đâu còn nhỏ nữa?”Trung vội lên tiếng:“Cha nói hai đứa là anh em cùng mẹ mà, con cũng đâu có làm gì nó, ngủ chung thì có chết đâu.”Ông Nghĩa: “Con nghĩ đơn giản quá nhỉ? Rồi thấy con bé có chịu không? Nó là con gái, hai đứa cũng đâu có tiếp xúc với nhau từ nhỏ?”Trung: “Con sợ ma quá nên mới ngủ cùng nó, phải nhà này không có ma con cũng không ngủ cùng đâu.

Hồi tối con ma nhập vào nó quậy banh cái nhà này lên, con cứu nó được là may lắm rồi.”Ông Nghĩa nhìn xung quanh mình hỗn độn như vậy thì cũng tin anh nói thật, ông thở dài:“Thôi, nếu là hiểu lầm thì thôi vậy.

Con ma này lộng hành như thế, chúng ta không nên ở lại đây nữa, dọn nơi khác đi.”Trung: “Không được, con vay ngân hàng để mua nhà, lãi còn chưa trả thì làm sao dọn đi được! Chúng ta nhờ người đến bắt, chắc chắn nó phải chịu thua thôi.”Minh lúc này mới chen vào: “Anh mua nhà kiểu gì mà không coi kĩ gì hết vậy? Nhà ma thế này anh cũng mua, anh mua hết bao nhiêu? Ai bán? Kêu người đó ra em nói chuyện cho.”Trung rụt rè trả lời:“Người ta bán nhà rẻ, còn cho anh trả từ từ.”Minh tức tối: “Chỉ vì trẻ mà anh nhắm mắt mua sao? Rẻ bao nhiêu dữ vậy?”Trung: “ Bốn mươi triệu, trả trong ba năm.”Minh kinh ngạc: “Trời! Nhà hoàng tráng thế này, rộng rãi, mặt tiền gần chợ, gần đò mà bán rẻ vậy anh không thấy có vấn để à? Sao anh không để tiền mua căn vừa mà ở?”Trung: “Anh nghĩ mua nhà lớn mới nở mài nở mặt.”Minh vỗ trán, dựa vào sofa bất lực: “Bảo sao anh không đi tu được, mấy cái hư danh anh chạy theo làm gì, bây giờ thì phải sống trong cảnh này, biết phải đuổi ma thế nào nó mới chịu đi?”Lúc này Trung cũng đã nhận ra sai lầm của mình rồi, anh tức giận đập tay lên sofa, hận tên bán nhà đã dụ dỗ anh và cũng hận mình nhiều năm mang chí muốn tu hành nhưng vẫn không thể bỏ được tính tham hư danh, ngu nhược và yếu đuối.Sau cuộc nói chuyện đó, cả ba người cùng nhau dọn dẹp căn nhà, Trung cầm chổi quét nhà thì bắt gặp búi chỉ hồi tối, vào lúc này anh đột nhiên nhớ tới nụ hôn với Minh, anh nhớ bản thân khi đó đã không đẩy cô ra ngay mà còn cảm thấy lân lân chấp nhận rằng mình đang hưởng thụ.


Càng nhớ lại nó anh lại càng thấy trong lòng có một thứ cảm xúc kì lạ, anh nhìn sang phía mà Minh đang dọn dẹp, ngắm nhìn gương mặt cô rồi đột nhiên khóe miệng mỉm cười không thể khống chế được.

Vẻ mặt này của anh không thoát khỏi tầm mắt của ông Nghĩa, ông nhìn anh mà dừng việc lại nhìn ông có vẻ như đã đoán được gì đó từ trong ánh mắt con trai mình.Dọn dẹp sạch sẽ căn nhà mất hơn ba giờ đồng hồ, Minh mệt mỏi nằm lên sofa rồi ngủ thiếp đi.

Thấy cô ngủ nhanh như vậy, Trung đi lên phòng lấy chăn đắp lại cho cô, rồi mình cũng ngồi lên chiếc sofa đó mà nhìn cô, anh không hiểu sao mình lại thích nhìn cô em gái này ngủ như vậy, ban đầu ấn tượng là không thích nhưng vừa về một ngày đã khiến anh thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ và chăm sóc cô rồi.Ông nghĩ vừa dọn xong ngoài sân đi vào thì vô tình bắt gặp được ánh mắt dịu dàng anh dành cho cô.

Không thể kiềm lại lòng mình được nữa, ông đi lại gần Trung, đứng sau lưng anh, nhỏ giọng hỏi:“Con thích con bé không?”Trong khi đôi mắt chăm chú nhìn mặt cô, anh lại vô thức trả lời:“Thích chứ, nó như con mèo vậy, lúc nào mặt cũng lạnh lùng, kiêu ngạo không cho ai động vào người cả, ngủ thì thôi ngồi dậy là chỉ biết ăn, tức giận thì đánh người, lúc vui vẻ lại như một con người khác, chỉ có lúc ngủ mới ngoan ngoan không khó ưa mà thôi.”“Con có biết nó là em con không mà thích nó?”Nghe câu hỏi này, Trung liền tỉnh lại, anh giật mình quay lưng nhìn ra sau, thấy là cha mình, anh vội vã đứng dậy lấp bấp:“Cha, con…con không có ý đó! Ý, ý con là con thương nó như em vậy.

Là…là thích em gái, không phải thích của tình cảm nam nữ.”Người cha như đã thấu hiểu lòng con trai từ trong đôi mắt, ông thở dài lắc đầu rồi bỗng đi lại cửa sổ nhìn ra sân, Trung thấy vậy liền đi theo cha để giải thích:“Con thật sự không có ý nghĩ gì với nó đâu, con không phải loại người như vậy.”Cha anh khẽ gật đầu rồi quay lại nhìn anh, ông dốc một hơi thật sâu rồi thở ra như đang trút một gánh nặng gì đó, ông nói với Trung:“Con có thích con bé cũng không sao cả, hai đứa không phải anh em ruột.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận