Không Cầu Tình Yêu Chỉ Mong Cả Đời Được Thấy Nhau


Buổi chiều, hai người trở về nhà và dẫn theo cả sư thầy Thiện, ông Nghĩa giờ đó cũng vừa đi chợ về.

Niềm đam mê của ông Nghĩa là được đi chợ mua sắm, từ lúc Minh đi tới chùa thì ông cũng đi chợ, mà đồ ông mua đem về nhà chủ yếu là đồ trừ tà, nào là gương, kiếm gỗ, bùa chú các kiểu.

Ở nhà bây giờ coi như đã đủ các thứ để chiến với con ma nữ đó một trận, mặc dù thế nhưng Minh vẫn không an tâm cho lắm.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cô quyết định gọi điện cho linh mục tới.

Vị linh mục này là người có tâm và cũng tin lời cô nói là nhà có ma quỷ quấy phá nên cũng đồng ý tới.

Trời sập tối, linh mục tìm đến nhà ấn chuông, Minh chạy ra mời vào.

Linh mục cứ tưởng là chỉ có mỗi mình đến giúp nhà này, không thể ngờ rằng khi bước vào nhà mới biết là còn có một lão thầy chùa, hai người khác đạo nhìn nhau bằng hai đôi mắt kinh ngạc.

Linh mục không hiểu, liền quay sang nhìn cô:“Chuyện này là sao? Chẳng phải có nhà sư rồi ư? Thế kêu cha đến để làm gì?”Minh vội giải thích:“Anh trai con tin đạo phật, con thì muốn chắc chắn nên muốn mời cả cha.

Cha tốt bụng ở lại một đêm cho con yên tâm, con hứa sau này sẽ trẻ ơn cho cha, giúp đạo nhiều hơn.”Linh mục hơi bối rối một chút nhưng dù sau cũng đã vào nhà rồi không lẽ gì lại đi ra, huống hồ cô lại nói mình là tín đồ công giáo, tín đồ của mình đã nhờ thì cũng phải giúp.

Nghĩ xong, linh mục quay lại nhìn sư thầy rồi gật đầu chào, sư thầy cũng chào lại, cả hai đều có chút ái ngại.

Cả nhà lúc như chia thành hai phe, chỉ có Minh là ngồi cùng linh mục tiếp chuyện.


Minh là người hoạt ngôn vả lại thích nghi với Thiên chúa giáo từ khi đi du học cũng đã lâu nên cũng không phải là không biết gì về đạo, nói chuyện cũng khá hợp ý, họ còn biết là người cùng quê với nhau.

Thấy hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, Trung có chút không vui.Dần về khuya, không khí xung quanh đều đã tĩnh lặng đi rất nhiều, trong nhà năm người cũng đã chuẩn bị tâm lý chờ con ma kia xuất hiện.

Hơn 12 đêm, đèn trong nhà đang sáng bỗng nhiên tắt hết, cả nhà liền lùi lại ngồi chung với nhau một chỗ, đạo nào thì giờ cũng là người thôi.

Sư thầy cầm trong tay chuỗi tràng hạt, linh mục thì cầm thánh giá và kinh thánh, cả hai người đều rất tập trung.

Từ lúc đèn tắt họ đã rất căng não nhưng con ma kia không xuất hiện, chờ đến 1 giờ sáng, thấy tình hình không ổn, sợ rằng ma nữ trốn không xuất hiện giống lần trước, Minh nhanh trí nghĩ ra một cách, cô nói:“Con ma này bình thường đợi khi người ngủ hết nó mới xuất hiện rồi phá, hay là gì chúng ta giả vờ đi ngủ chờ nó xuất hiện đi.”Tất cả nhìn nhau rồi sau đó tán đồng với ý kiến này.

Nhà có ba phòng, chỉ có hai phòng ngủ được, phòng kia giường đã bị gãy rồi, họ buộc phải chia ra.

Trung cùng cha và sư thầy ngủ một phòng thì ổn rồi nhưng Minh không thể ngủ cùng linh mục được, còn cả chuyện chia nhau ra rất dễ gặp nguy hiểm.

Cả nhà phải ngồi lại bàn và cuối cùng họ quyết định lấy hai chiếc nệm đem xuống phòng khách trải ghép lại ngủ.

Cách này cũng khá ổn, cả đám cùng nhau nằm xuống, linh mục nằm đầu rồi tới Trung, Minh, ông Nghĩa và cuối cùng là sư thầy, tất cả họ đều nhắm mắt lại giả vờ ngủ say….Ba mươi phút sau, người đầu tiên ngủ gật chính là Minh, dần dần linh mục trẻ tuổi cũng không chịu được mà ngủ gật, ông Nghĩa và Trung cũng tránh không khỏi.

Đến cuối cùng chỉ có có mình sư thầy Thiện tuổi già khó ngủ nên không ngủ được.

Lúc này ông ngồi dậy cầm chiếc gối của mình ném qua linh mục, linh mục giật mình thức giấc ngơ ngác nhìn sư thầy, sư thầy nói:“Chú cũng ngủ đó à? Ai ngủ cũng được còn chú thì không!”Linh mục dụi mắt ngáp dài cầm kinh thánh lên, nhận mình nhỏ tuổi nên linh mục xưng hô theo cách khiêm nhường với sư thầy:“Con biết rồi.”Hai người khác đạo này sau đó cùng nhau thức để canh.


Đến hai giờ sáng, tình hình bắt đầu có biến, bức tượng gỗ bỗng xoay mặt nhìn về đám người đang ngủ, một cái bóng trắng lướt ngang trên đầu bọn họ, một con ma khác ướt sũng từ cửa sổ keo vào bên trong đứng dưới chân họ, dưới bếp lại có một con nữa, ngoài sân vườn chỗ bụi cây mà ông Nghĩa bị giấu cũng bước vào thêm một con.

Bốn con đứng bốn góc đưa những đôi mắt kinh dị nhìn chầm vào họ, lúc này vẫn là vị sư già mất ngủ nên cảnh giác hơn, ông thấy lạnh lạnh người nên mở mắt ra nhìn, ai ngờ mở mắt ra thì thấy cảnh tượng kinh hãi đó, nhất thời không khống chế được nổi sợ, sư thầy hét lớn.

Ngay sau đó, cả đám người nằm kế bên cũng bị làm cho tỉnh giấc, họ mở mắt ra thì thấy một đám ma bâu xung quanh, có cho mười cái gan họ cũng phải hoảng sợ.

Những con ma thấy bị phát hiện liền thò tay ra, có con còn le lưỡi, có con làm rơi cả mắt ra ngoài.

Cả đám người tá hỏa bật ngồi dậy la hét chạy tán loạn, linh mục trẻ còn quên cả kinh thánh ở lại.

Tình hình này nhìn chả giống đi bắt ma chút nào!Do chạy theo người mang đến niềm tin cho mình nên họ chia ra hai phe mà chạy, Minh chạy theo linh mục còn những người khác chạy theo sư thầy.

Hai phe chia ra hai góc nhà, linh mục trẻ chưa có kinh nghiệm nên khá lúng túng, tìm mãi mới lấy được thánh giá ra và bắt đầu nhẩm đọc kinh thánh.

Bên này sư thầy vững hơn một chút nhưng tay cũng run lắm, dù sao bảy mươi năm trời đây là lần đầu gặp nhiều ma như vậy, ông cầm tràng hạt niệm kinh phật.

Hai bên âm thanh hỗn loạn đối chọi nhau, những con ma lúc này chả hiểu sao lại chỉ sợ kinh phật, chúng không dám lại gần đám người sư thầy mà lại đi về phía của linh mục.

Cảnh trước mắt rõ ràng như vậy, Trung hét lớn nhìn về phía Minh:“Minh, chạy đi! Con ma sợ phật không sợ chúa đâu.”Minh không dám tin là mình đoán sai, cô vỗ vai linh mục, lớn tiếng hỏi:“Cha, cha có đọc nhầm kinh thánh không vậy?”Linh mục sợ đến sắp đọc không ra hơi, trả lời cô:“Làm sao mà đọc sai được, chắc là do một người đọc nên không đủ mạnh, con cũng đọc đi.”“Con có biết gì đâu mà đọc!”“Con không phải theo đạo à? Theo đạo thì sao không biết chút kinh thánh nào được?”“Con có theo, nhưng mới theo mấy hôm trước.”Vừa nói đến đây, mấy con ma đã đi đến chạm vào người cô và linh mục, hai người hoảng loạn tách nhau ra mà chạy, Minh vừa định đánh nhau với ma nhưng chỉ vừa túm tay nó thì cánh tay đã rơi luôn ra ngoài, cảnh tượng này quá sức kinh khủng rồi.


Hai người biết mình chống lại không nổi nên buộc lòng phải chạy ra sau sư thầy trốn, đến lúc này mọi thứ mới coi như an toàn.

Trung lo cho Minh không biết chút kinh ở đạo nào sợ không bảo vệ được mình nên kéo cô vào cạnh mình nằm chặt tay cô lại.

Minh bị dọa một phen hoảng hồn, trái tim chút nữa lọt ra ngoài luôn rồi, cô nhìn vào những con ma lượn lờ trước mặt mình, thấy chúng không giống con ma mà cô và Trung gặp nên liền hỏi:“Con ma phá chúng ta mặc đồ đỏ mà, sao giờ thành đồ trắng hết vậy?”Trung thấy cũng hơi lạ, đoán là vẫn còn một con nữa, anh nói với sư thầy:“Vẫn còn một con lợi hại hơn chưa xuất hiện.

“Sư thầy nghe vậy liền lập tức làm đứt tràng hạt đẩy bốn viên trong tràng hạt bắn về phía bốn con ma, chúng ngay lập tức đau đớn la hét rồi sau đó bỏ chạy.

Chúng vừa đi, không khí trong nhà đột nhiên tĩnh lặng đến lạ thường, cả đám người không dám chớp mắt nhìn xung quanh, gió lạnh lẽo từ những khung cửa không kính lùa vào, những tấm rèm cửa bay phất phới càng làm khung cảnh thêm đáng sợ, không khí hồi hộp đến nổi có thể nghe thấy nhịp tim đập của từng người.

Đúng vào lúc không khí đang căng thẳng như thế thì bỗng chuông điện thoại của Minh vang lên, tất cả nhưng đứng tim, may là sau đó biết là tiếng điện thoại họ mới có thể thở phào.

Điện thoại của Minh đang ở trên nệm, cô thấy vậy liền gạt tay Trung ra khỏi tay mình rồi đi lại nghe máy:“Alo? Ai gọi giờ này vậy?”Từ trong điện thoại vang lên một giọng nói khá quen thuộc với cô:“Anh Quân giao hàng nè.

Anh giao hàng lạc đường nên không về nhà kịp, bây giờ cũng gần sáng rồi anh mới tìm được nhà em, em cho anh ngủ nhờ một đêm có được không? Anh đang ở ngoài cổng nhà em nè.”Minh vô cùng kinh ngạc, cô nói lớn:“Cái gì? Không được, không được đâu! Nhà em đang có chuyện.”“Chuyện gì thế? Cho anh ngủ nhờ một đêm cũng không được à? Anh xin đấy, giờ mà anh đi nữa chắc anh ngủ gật mất.

Nể tình anh giao hàng đúng hẹn bấy lâu có em đi, coi như anh xin.”“Không được, anh về nhà đi! Anh thuê khách sạn ngủ cũng được.

Không phải em không muốn cho anh ngủ nhờ mà là hiện tại không thể được!”Nói xong, cô cúp máy sau đó nhặt kinh thánh của linh mục lên chạy lại đứng chung với những người khác.

Vừa đứng chưa kịp yên, chuông điện thoại lại reo lên lần nữa, lại là số mà người giao hàng tên Quân vừa gọi, cô tức tối ra mặt, nghe máy và hét lớn:“Anh làm gì gọi hoài vậy? Khuya rồi anh không thấy sao?”Trong điện thoại có tiếng giống như tiếng cổng nhà mở ra và có cả tiếng lên gas xe, Quân trả lời với vẻ rất vui:“Em không cho anh ở nhà mà sao cho người giúp việc ra mở của vậy? Anh đang vào tới sân nhà em rồi nè.”Nghe câu này của Quân, cô kinh hãi:“Nhà em không có người giúp việc! Anh có nhầm gì không?”Vừa dứt câu, ánh sáng đèn xe của Quân chạy thẳng vào sân rọi sáng tới tận trong nhà.

Minh hoảng hốt chạy ra mở cửa nhìn ra sân, Trung thấy vậy cũng chạy theo cô.

Bên ngoài đúng thật là Quân đã vào tới nơi và con đang gác chân chống xe, nhưng bao nhiêu đó sẽ không là gì nếu như họ không nhìn thấy được con ma nữ mặc áo đỏ đứng ngay phía sau Quân.


Quân nhìn thấy Minh, ngay lập tức anh ta ngắt điện thoại cho vào túi, vẻ mặt tươi cười bước đến gần cô, nói:“Người giúp việc nhà em dễ thương quá đó.”Minh sợ đến tái mặt, mắt cô đầy sự kinh hoàng chỉ tay về ma nữ đáng sợ mặc áo đỏ đứng phía xa:“Cô…cô ta là ma đó!”Quân vẫn không tin, anh ta tưởng cô đùa mà cười cợt quay lại nhìn thử: “Em vui tính quá, cô em xinh đẹp dễ thương vậy mà nói ma.”Giây trước Quân còn nói được câu đó nhưng giây sau anh đã tắt tiếng luôn rồi, hai con mắt của ma nữ lòi ra khỏi hóc mắt, tóc nó bay tung tóe.

Cả ba người lúc này sắc mặt tái sầm lại, đơ ra một hồi rồi hét ầm lên thất kinh hồn ví chạy vào nhà khóa của lại, Trung hét lên:“Thầy ơi! Thầy! Cứu con, con ma này mới là ma chúa đó!”Sư thầy và linh mục nghe vậy đều chạy tới, ai mà ngờ còn chưa kịp thấy con ma nữ ra sao thì cả đám đã bị một luồn gió mạnh hất tung mỗi người bay văng ra một nơi.

Riêng Minh dường như xui xẻo hơn, cô học võ lâu năm có nội công khá mạnh nên không bị bay đi chỉ bị lùi lại mấy bước, cái đều này vô tình làm cho ma nữ phát giác ra cô, nó xông vào trong bóp chặt lấy cô nâng cô lên không trung.

Cô bí bách không nói được lời nào chỉ có thể đấm đá loạn xạ rồi dùng chiêu kẹp cổ đáng sợ của môn võ Vovinam mà kẹp lấy cổ nó quật nó ngã xuống đất, nhân cơ hội đó, co đứng dậy bỏ chạy.

Nhưng chạy chưa tới đâu thì đã bị nó thò chiếc tay dài túm tóc kéo lại.

Trung lúc này mới mơ hồ tỉnh lại sau cú đập lưng vào tường, thấy cô bị nguy hiểm, canh bất chấp chạy ra dùng tượng gỗ ném vào đầu ma nữ, may mắn cứu được Minh.

Anh chạy tới ôm Minh vào lòng, bấy giờ cổ cô đã đỏ lên hết rồi, anh tức giận nhìn về phía ma nữ đó quyết sống chết với nó.

Sư thầy già yếu cố gắng gượng đứng dậy sau cú ngã, linh mục đang cố gắng đứng dậy thấy vậy liền gắng sức đi tới đỡ sư thầy lên, hai người nhìn vào ma nữ trước mặt không hiểu sao lại cảm thấy sức mạnh của ả vượt xa họ tưởng tượng và cho rằng đây có thể là một con quỷ.

Ma nữ đó nhìn Trung với một vẻ rất tức giận, nó nhe hàm răng nhọn sắt nhọn ra, chỉ tay vào anh mà nói:“Anh dẫn đám người này về đây để giết tôi sao?”Trung sợ hãy kéo Minh lùi ra sau, lúc này những ai có mặt trong nhà đều tụ lại một chỗ, chỉ tội cho anh chàng giao hàng tưởng được ngủ nhờ một đêm ai ngờ lại gặp cảnh kinh dị này, anh ta ôm khư khư linh mục không dám buông ra, sợ đến phát khóc:“Cha, cha cứu con, nhớ bảo vệ con.

Chủ nhật nào con cũng đến nhà thờ xin tội, con chưa muốn chết sớm vậy đâu!”Linh mục vừa nghe liền biết ngay đây là tín đồ chân chính của mình, ngài thêm vững tin nắm lấy thánh giá trong tay cùng quyển kinh thánh, ý chí cương quyết muốn tiêu diệt quỷ dữ.Trong lúc họ đang sợ hãi như thế thì quỷ nữ kia lại càng lộng hành, nó hất tay một cái, đồ vật cách nó vài mét đều vỡ nát.

Sư thầy thấy thế liền lên tiếng:“Ma nữ kia! Ngươi không được hại người! Tại sao đã chết rồi lại không đi đầu thai, ở lại đây quấy phá người khác hả?”Nó liền cất giọng man rợ trả lời:“Tôi ở đây không hại ai, tôi chỉ muốn anh ta, tôi đã chờ 100 năm rồi mới có người vừa mắt.

Tôi chỉ muốn yên bình mà ở bên anh ấy mà thôi! Từ lúc anh ta vào nhà này thì đã là chồng tôi rồi!”“Chồng cô là ai? Ở đây không cho chồng của cô!”Ma nữ nghe vậy liền chỉ tay vào mặt Trung, Trung hoảng hồn vội chối:“Cô nói gì vậy, tôi không phải chồng cô! Tôi còn chưa có bạn gái lấy đâu ra vợ! Cô nhìn nhầm chắc rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận