Sáng hôm sau thức dậy, anh vẫn còn kinh hoàng, chiếc giường đúng là đã bị gãy và trên gối còn có một sợi tóc dài đen nhánh.
Anh biết đó không phải là tóc của Hà Minh vì cô đã nhuộm tóc, lại chẳng thể là tóc của anh được.
Mang theo nổi kinh hoàng đó, anh đứng dậy khỏi giường chạy lại gương và nhìn thấy rõ vết hằn ngón tay trên cổ mình.
Qúa sợ hãi, anh tức tốc chạy sang phòng của Minh đang ngủ lay cô dậy, vẫn với cách kêu thức như khủng bố đó, Minh nhanh chóng bị đánh thức và cô lại dụi mắt hỏi anh:“Có chuyện gì mà sáng nào cũng kêu om sòm vậy trời? Không để yên cho em ngủ được hả?”Trung hoảng loạn, tay nắm chặt vai cô, hỏi:“Tối qua mày có thấy gì kì lạ không?”Cô ngáp một cái rồi trả lời:“Không, có cái gì đâu!”Anh nghe xong liền rơi vào tuyệt vọng, xem ra con ma đó chỉ dọa mình anh, bất kể anh ngủ phòng nào thì vẫn vậy thôi.
Lo lắng mình bị thứ không sạch sẽ đó hại tiếp, anh tức tốc lôi cổ em gái đứng dậy, chẳng mấy chốc sau anh đưa cô tới chùa.
Chùa lúc này vừa mới đọc kinh buổi sáng xong, các tăng ni từ trong đại điện vừa đi ra ngoài, Trung chạy xe thẳng tới ngay đại điện, vừa nhìn thấy sư thầy Thiện anh liền hô to:“Thầy ơi! Cứu con!!!”Sư thầy Thiện giật mình nhìn lại, trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm thầy thấy Minh ngồi ngoài sau vẫn còn đang ngáp ngủ.
Không biết có chuyện gì, thầy đi lại chỗ anh.Một lúc sau, cả ba người ngồi vào bàn trong sân chùa nói chuyện,Trung đem hết chuyện mấy ngày nay kể cho sư thầy nghe.
Minh nghe xong cũng khá bất ngờ nhưng cô hoàn toàn không nhớ mình cũng từng bị dọa.
Sư thầy ngẫm nghĩ tỏ vẻ nghiêm trọng một lúc rồi hỏi lại anh:“Trong nhà đích thị là chỉ có mình con bị dọa à?”Trung gật đầu:“Dạ, chỉ có mình con thôi.
Em con nó ngủ rất ngon lành, chỉ có mỗi con là bị phá, thầy ơi thầy cứu con với!”Sư thầy tách lưỡi một tiếng rồi hỏi tiếp:“Con đã mua căn nhà đó bao lâu rồi sao thầy không nghe con kể?”Trung đáp:“Con mua được 1 tháng nhưng dọn và mới hai tuần thôi.
Ngày đầu mọi thứ rất ổn, tới ngày thứ hai mới có mấy chuyện lạ, quạt rồi đèn lúc tắt lúc mở, lúc nào cũng thấy có ai nhìn, tối còn có tiếng động nghe ghê gợn lắm nhưng con cứ tưởng là do bảo hành không tốt mạch điện bị chập nên đã kêu người sửa nhưng họ nói không có hư.
Mấy lần liên tục như vậy con mới nghi ngờ, sau đó con có đi chợ, con hỏi ai về căn nhà đó người ta cũng chạy mất hết.
Ban đầu con nghĩ không sao đâu, nhưng bây giờ con chịu không nỗi nữa rồi, hai ngày nay con còn bị bóng đè, thấy toàn những thứ đáng sợ.
Thầy ơi, con phải làm sao đây thầy? Không lẽ giờ con phải dọn đi?”Sư thầy cũng không biết phải làm sao, chỉ nói:“Con về nhà thử mua đồ về cúng thử coi sao? Biết đâu chỉ là vong hồn nào đó đói nên trêu chọc con.”Trung nghe như được khai sáng, anh mừng rỡ:“Phải rồi, con phải mua gì đó cúng xin phép trước, con cảm ơn thầy nhiều.”Nói dứt câu, anh nắm tay Minh đứng dậy, lôi cô lên xe rồi chạy đi mất hút.
Tuy rằng thấy thái độ của anh nghiêm trọng như vậy nhưng trong lòng Minh vẫn không tin trên đời có ma, vẫn cứ nghĩ là anh bị áp lực nên sinh ra ảo giác.
Ngày hôm đó, Trung xin nghỉ phép ở nông trại để dẫn cô đi chợ mua đồ về cúng.
Anh mua hoa, mua bánh, mua nguyên liệu, mua gần hết cái chợ rồi bắt cô xách hết toàn bộ.
Khi đã mua xong hết, anh chở cô về nhà và điên cuồng nấu nướng.
Minh chẳng biết nấu ăn nên chỉ có thể ngồi bên cạnh uống nước ngọt coi anh làm, nhìn anh nghiêm túc với chuyện tâm linh như vậy cô càng thấy anh quá mê tính.
Anh đi qua đi lại trong bếp, làm liên tục không ngơi tay suốt 3 tiếng đồng hồ, nấu ra một bàn thức ăn chay thịnh soạn bày ra, sau đó mặc áo tràng vào, đốt nhang, chấp tay đứng khấn.
Cô nhìn anh mà chỉ biết thở dài, trong ánh mắt hiện rõ vẻ không tin tưởng mà lắc đầu đi về phía ti vi mở lên xem chương trình thể thao.
Mặc kệ cô có làm gì, Trung vẫn tập trung vào khấn vái, lạy bốn phương tám hướng, thắp nhang đủ bốn hướng nhà rồi quỳ trước sân niệm kinh siêu độ hơn hai tiếng động hồ, bao nhiêu đó cũng đủ thấy con ma kia đã khiến anh kinh hãi đến mức độ nào.Cúng kiến dọn dẹp xong xuôi hết cũng làm anh mất cả một ngày.
Sau khi cúng xong anh tin rằng mình đã không bị quấy phá nữa nên mới dám yên tâm ngồi xuống ghế cạnh Hà Minh nghỉ mệt, ngồi coi ti vi một hồi anh ngủ luôn trên sofa, Minh thấy anh ngủ liền tắt ti vi, rồi nằm lên đùi anh mà ngủ.
Hai anh em cả ngày mệt mỏi cứ thể mà ngủ chẳng biết trời trăng gì.
Mãi đến 7 giờ tối, vì một cuộc điện thoại bất ngờ reo lên mà Trung bừng tỉnh.
Phát hiện ra Minh đang ngủ trên đùi mình, anh không thèm để ý tới chuông điện thoại thay vào đó là thích thú chạm vào mặt cô, còn thấy cô quá đáng yêu nữa chứ! Điện thoại reo tiếp hồi hai, lúc này anh mới để ý tới nhưng vẫn nhẹ nhàng lấy điện thoại trong túi quần ra tránh làm cô thức, hóa ra là cha anh gọi video call.
Anh bắt máy, cha anh liền xuất hiện trên màn hình, hỏi anh:“Hai anh em sao rồi? Con bé Minh đâu?”Anh đảo camera lại quay cảnh Minh đang nằm trên đùi mình, tay sờ lên vai cô:“Đây, nó ngủ rồi.
Con nhỏ coi vậy mà dễ thương lắm.”Người cha trong điện thoại liền bật cười:“Khà khà, con bé ngủ sớm vậy? Ngủ trên đùi anh hai luôn, chắc nó làm nũng con dữ lắm hả?”“Không có, nó bình thường à.”“Ờ, hai anh em tình cảm tốt thế là được rồi, nhớ chăm sóc em cho tốt nha con.”“Con biết rồi mà.”“Tiền của mẹ nó gửi cha gửi qua tài khoản của con rồi đó, rãnh thì đi rút tiền rồi mua cho nó vài món con để ăn, nó không ăn chay trường được như con đâu.”“Ừm, khi nào rãnh con đi rút.
Bây giờ con phải đi tắm rồi, cha tắt máy đi.”“Ờ…ờ.”Cuộc gọi cứ thế mà kết thúc, Trung để điện thoại lên bàn, khẽ vuốt tóc cô qua một bên rồi nhẹ nhàng nâng đầu cô lên để đứng dậy rồi kê gối cho cô nằm.
Xong việc, anh vươn vai xoay người đi lên lầu lấy đồ đi tắm.
Tinh thần của Trung có vẻ đã khá hơn nhiều rồi, anh tắm xong liền thoải mái vui vẻ đi xuống nhà làm vài món mới rồi đem dọn ra bàn gọi Minh dậy để ăn.
Minh cũng đã ngủ thẳng giấc nên khi thức dậy cũng đã rất đói bụng, cô ăn cơm rất ngon lành.
Cứ tưởng rồi mình sẽ có một cuộc sống yên ổn sau khi đã cúng đủ đồ ăn, ai mà ngờ được con ma đó không dễ hài lòng.
Đang lúc hai anh em đang ngồi ăn thì đèn trong nhà lại bỗng nhiên chớp nháy, hai anh em ngơ ngác nhìn lên bóng đèn, Hà Minh tỏ vẻ khó chịu nói:“Sao anh không thay đèn, để đèn chớp hoài vậy?”Trung ngồi im lặng, mặt có chút căng thẳng, cái kiểu này hình như hơi quen.
Đèn cứ chớp vài cái rồi sáng sau đó lại chớp tiếp, rồi cuối cùng tắt hẳn, Minh thấy khó chịu quá liền đứng dậy bật đèn điện thoại một mình đi lại cầu dao điện ở trong góc cửa, cô kéo cầu dao xuống rồi lấy que tăm thử xem dây điện bị chập mạch chỗ nào.
Trung ngồi ở bàn ăn nhìn về hướng của cô mà cảm thấy lo sợ giùm nhưng anh không dám đi.
Sau một hồi được cô sửa chữa, bóng đèn không mở lên được nữa, cả nhà chính thức cúp điện toàn bộ, cô tức tối gãi đầu một cách chán nản:“Đang ăn cơm mà gặp gì không à trời! Anh hai, nhà có nến không?”Trung giật mình nhìn lại:“À, có.”“Đi lấy đi.”Nghe lời cô, anh đứng dậy đi lấy nến.
Hai người sau đó ngồi lại bàn, anh bật bật lửa thắp nến lên.
Ánh sang trong nhà bấy giờ loe lóe chỉ thấy mọi thứ mờ mờ, anh bỗng thấy lạnh sống lưng, da gà đều nổi lên hết.
Một người bị dọa quá nhiều như anh sẽ trở nên rất nhạy cảm với những thứ kì lạ xung quanh, anh nhìn Minh đang ăn cơm, khẽ hỏi cô:“Mày có thấy lạnh người không?”Minh vô tư ăn uống, trả lời:“Không, hôm nay trời nóng hơn mấy hôm trước nữa lấy gì lạnh? Cúp điện không có quạt không biết tối nay ngủ sao…”“Mày không thấy lạnh thiệt hả? Anh sợ cái đó quá!”“Sợ gì?”“Cái đó đó.
Hay…hay tối nay mày cho anh ngủ chung đi.”Hà Minh có chút bất ngờ, cô bỏ đũa xuống, vội nuốt thức ăn tron miệng, tròn mắt nhìn anh:“Anh bị điên à? Ngủ với anh rồi anh làm gì thì sao?”Trung xua tay đánh nhẹ lên má cô:“Mày điên, anh em với nhau anh mày không có điên đâu mà làm gì mày!”“Ai biết được, đàn ông tới chuyện ai cản cho nổi.”“Anh không có như vậy đâu, cho anh ngủ chung chút à, nằm xa chèn thêm gối ở giữa cũng được.
Anh thề là anh không làm gì mày.”Cô tỏ vẻ nghi ngờ, híp mắt nhìn anh:“Anh sợ ma mà bất chấp vậy luôn đó hả? Nghe nói anh muốn đi tu mà, trải nghiệm chút cho trí tuệ nó khai sáng ra, thấu hồng trần.
Từ đó tới giờ em không có ngủ với ai, ngủ không quen khó chịu lắm, anh ráng ngủ một mình đi.”“Nhưng mà…”Anh lúng túng định giải thích rõ với em gái thì đúng lúc mở miệng ra chưa nói xong nến bỗng nhiên vụt tắt, một cơn gió lùa từ cửa sổ vào, tấm rèm trắng lay nhẹ.
Hai anh em cùng lúc nhìn qua đó, Minh thấy vậy liền hỏi anh:“Sao cái cửa sổ nhà anh em không bao giờ đụng tới mà nó muốn tự mở là mở được vậy?”Trung lúc này cũng rất hoang mang, giọng nói khản đặc lại, vẻ mặt sợ hãi cố gồng mình không phải khóc mếu:“Anh cũng không biết sao nữa, nó muốn mở là nó mở à, tối mới thấy nó nứt sáng hôm sau nó lành lại rồi.”“Thần kì quá vậy, có khi nào là kính tự động chữa lành, tự động đóng mở không? Công nghệ mới đó nha.”“Công nghệ mới gì mà tâm linh quá vậy? Ngày mai anh thay kính mới luôn quá!”Nói xong, anh quay lại lấy bật lửa thắp nến lại, nến cứ cháy lên một lúc rồi khi anh đặt bật gas xuống thì lại vụt tắt, mấy lần liên tục như vậy làm cho trái tim yếu đuối của anh sắp ngừng đập luôn rồi.
Anh không kiềm lòng được nữa mà mếu mặt định nhìn Hà Minh, nhưng khi ngước lên anh không thấy ai ngồi trên ghế cả.
Hoảng hồn, anh quay đầu nhìn xung quanh, tưởng cô bị ma bắt nên anh hét hoảng:“Minh! Mày đâu rồi! Minh ơi! Đừng có giỡn với anh, ra đây coi, tự nhiên mày mất tiêu vậy!”Nghe tiếng anh trai gọi, Minh giật mình quay đầu nhìn lại, cô đang đứng gài cửa kính liền trả lời anh:“Em đây nè! Làm gì kêu giật ngược vậy?”Nghe theo hướng tiếng của cô phát ra, Trung quay người ra sau thì thấy cô đang gài cửa, anh đã có thể nhẹ lòng nhưng cơn đau tim mới nãy vẫn khiến anh tức tối, anh hét lớn mắng cô:“Mày muốn đi là đi không nói với ai vậy đó hả?”“Ở trong nhà mà đi cũng phải hỏi nữa hả?”“Ừ, anh kì cục vậy đó, mày định cãi à! Đi nhanh lại đây!”Tự dưng bị mắng khiến cô ngơ ngác.
Vội gài cửa thật nhanh, cô phủi tay đi lại chỗ Trung lấy bật lửa đốt nến lên rồi cầm nến trước mặt:“Kiếm thêm cây nến nữa đốt lên cho sáng.
Ăn nhanh rửa chén rồi đi ngủ.”Trung bây giờ đã ớn lạnh lắm rồi, chén cơm ăn vẫn chưa hết nhưng anh không dám ăn nữa mà chỉ muốn lên phòng cho an toàn mà thôi.
Anh nhanh tay kéo tay Minh đi theo mình để dọn dẹp đồ ăn thừa vào tủ lạnh, một tay kéo cô một tay bưng đồ nhất quyết không buông ra.
Minh đi lôi đi mệt đến bủn rủn cả người, anh dọn dẹp bà ăn xong lại đi lau bếp, lau xong lại đem quần áo bỏ vào máy giặt, làm việc gì cũng cầm tay cô cặp nách đi theo.
Khi thấy anh đã xong việc rồi, Minh gạt tay anh ra muốn đi tắm nhưng anh vẫn theo sau cô, thậm chí lúc cô tắm anh còn đứng chờ ngoài cửa không dám đi đâu hết.Sau khi cô tắm xong, vừa bước ra khỏi nhà tắm liền bị anh kéo vào phòng chung với mình khóa cửa lại bắt cô ở chung không cho cô đi.
Hà Minh cảm thấy quá mệt mỏi nhưng vẫn không thể cãi lời anh, cô ngồi trên giường chơi game còn Trung thì ngồi cạnh làm việc soạn báo cáo trên laptop.
Có người ở cùng khiến anh đã an tâm hơn.
Ban đầu mục đích kéo cô vào cùng chỉ là vì sợ ma, nhưng bây giờ khi để cô nằm cạnh anh lại thấy trong người hơi nóng nóng, lồng ngực tim đập rất nhanh, lúc đó lưng của cô vô tình chạm vào người anh làm cho anh có một cảm giác rất kì lạ.
Anh cố gạt đi suy nghĩ đó trong đầu, cho rằng bản thân chỉ coi cô là em gái.
Bởi vì anh không thể rời tay và mắt khỏi bàn phím, sợ cô xa mình nên chỉ có thể dùng chân gác lên người cô để có cảm giác an toàn.
Bị anh coi như cái gối gác chân, ban đầu cô còn cố chịu nhưng được một lúc cô lại trợn ngược mắt mệt mỏi, khó chịu đẩy chân anh ra, gắt gỏng:“Cái chân của anh to như chân voi vậy! Gác không biết nặng hả?”Trung không nghe, vẫn cứ gác và còn dọa lại:“Anh là anh của mày, anh đây có quyền.”Minh tức tối vô cùng, cô ngồi dậy lấy điện thoại gọi cho số máy của cha anh để mách.
Cha anh vừa bắt máy, cô liền nói với giọng uất ức:“Chú Nghĩa ơi, anh hai ăn hiếp con kìa! Anh ấy bắt con nằm chung giường, còn bắt con để cho anh ấy gác chân nữa! Chú la anh hai đi chú!”Ông Nghĩa nghe cô nói xong liền có chút kinh ngạc, hỏi lại:“Sao? Con nói sao? Nó bắt con ngủ chung à?”Trung thấy cảnh này liền nhanh tay giật lấy điện thoại của cô không cho cô nói nữa, anh trả lời vào trong điện thoại:“Đừng có nghe lời nó, con nít con nôi không biết gì đâu, cha ngủ đi.”Nói rồi, anh ngắt máy, bỏ luôn điện thoại vào túi, liếc mắt nhìn cô mà răng đe:“Mày đừng có mách lẻo, anh tịch thu điện thoại của mày cho chừa.”Minh vô cùng ấm ức, cô cắn răng gồng tay lại nhìn anh xong rồi không chịu nổi nữa mà thẳng tay đấm vào mặt anh một cái.
Như một cú trời đánh, Trung choán váng mặt mày nằm gụt xuống giường, cô ngay lập tức cướp lại điện thoại, anh ôm eo cô kéo lại, kết quả là bị đánh cho thêm vào đường quyền, đạp cho vài cái, cướp luôn chìa khóa phòng mở cửa đi ra ngoài bỏ anh ở lại.
Trước giờ anh cứ ngỡ Minh chỉ là con gái yếu đuối nhưng sau lần bị đánh này anh thật sự không dám nghĩ sai nữa rồi, anh có cảm giác giống như vừa bị một thằng đàn ông lực lưỡng nào đó đánh một cú là nóc ao không gượng dậy nổi.
Anh mơ màn sắp nhắm mắt rồi, nhưng bây giờ anh nhớ đến cảm giác được ôm cô tự nhiên lại thấy lân lân, lần đầu tiên anh thấy bị đánh mà vui như vậy.
Nhờ có cái đánh nóc ao của cô mà anh được đưa vào giấc ngủ nhanh hơn bao giờ hết, chính xác là anh bị ngất đi, ngủ một giấc mê mang tới tận sáng hôm sau, trời trăng gì cũng không biết nữa, có mấy con ma cũng không làm cho anh giật mình thức dậy nổi..