Trong phòng im lặng không một tiếng trả lời.
Thấy vậy, cô liền lấy điện thoại bấm định gọi cho anh.
Nhưng chính vào lúc cô gọi thì lại nghe tiếng chuông điện thoại của anh ở cuối dãy hành lang.
Nghĩ rằng anh để quên điện thoại ở trong nhà vệ sinh nên cô tắt máy đi lại tìm giùm anh.
Bước chân cô đi chầm chậm, ánh đèn điện thoại chỉ rọi sáng một đoạn ngắn, từng bước từng bước tiếng chuông điện thoại reo càng gần.
Đến trước nhà vệ sinh, cô định mở cửa như thấy cửa đóng, tiếng thoại cũng ngừng đổ chuông.
Cảm thấy khó hiểu, cô thử gõ cửa nhà vệ sinh, hỏi:“Ai ở trong đó vậy?”Không có tiềng trả lời nhưng lại có tiếng đập cửa đáp lại.
Cô lại hỏi:“Anh hai hả? Anh ở trong đó đúng không?”Đúng là như thế, anh đang ở bên trong nhưng không thể nói được vì anh đang lấy hết sức để đẩy “gánh nặng” ra ngoài.
Thấy không có ai trả lời, cô lại gọi vào số của Trung, tiếng chuông điện thoại lại reo lên và lúc này “gánh nặng” của anh cũng được trút bỏ, anh cảm thấy thoải mái thở một hơi vội lấy giấy lau rồi đáp lại câu hỏi của Minh:“Anh mày chứ ai còn hỏi nữa? Nhà này có ai ngoài anh với mày à?”Nghe anh trả lời cô liền kết thúc cuộc gọi, lúc này chẳng những nghi ngờ của cô không được giải quyết mà trái lại cô càng hoài nghi hơn.
Anh ở đây vậy cái bóng khi nãy vào phòng là ai?Vệ sinh xong, Trung bước ra ngoài, tay cầm chiếc điện thoại, mặt mày thoải mái hỏi em gái:“Mày gọi anh làm gì vậy? Nãy anh đang đi vệ sinh không nghe được.”Cô dùng một ánh mắt lo lắng nhìn anh, nhìn kĩ một lượt từ đầu tới chân rồi cầm vào cổ tay anh, hỏi:“Từ nãy giờ anh ở trong này không có ra ngoài phải không?”“Ừ, anh ở đây chứ đâu, mới ra thì gặp mày nè.”“Không thể nào, khi nãy em nghe tiếng anh hét trên đây nên mới từ dưới bếp chạy lên, lúc lên có thấy cái bóng trắng chạy vào phòng anh, em tưởng là anh chứ?”Nghe cô nói vậy, mặt Trung liền biến sắc:“Bóng trắng chạy vào phòng anh hả? Nhưng…nhưng rõ ràng anh mặc áo màu xanh mà? Nãy giờ anh cũng im ru, có la hay nghe tiếng ai la hét gì đâu?”Hai anh em lúc này bỗng nhìn vào mắt nhau, phía sau lưng liền thấy hơi lạnh, mặt cả hai đông lại, mắt đồng đều đảo qua nhìn về phía phòng ngủ, không ai nói gì nhưng trong lòng đã đoán được thứ mình đang phải đối diện.
So với Trung thì Hà Minh ít sợ ma hơn, cô có sợ nhưng cũng nghĩ thoáng hơn anh, biết rằng cả hai đứng ở đây không phải là cách, cô liền nói với anh:“Nó ở trong đó không thấy ai chắc đi ra rồi đó, anh với em về phòng ngủ, sáng mai tính sau.”Trung đã lạnh hết cả người rồi, có chết anh cũng không dám về phòng mình:“Mai tính sau là tính làm sao? Lỡ tối nay nó làm gì anh thì làm sao?”“Vậy giờ không về phòng thì phải thế nào? Đứng ở ngoài còn nguy hiểm hơn.”Trung nắm lấy tay cô, vội năn nỉ:“Cho anh ngủ chung với mày một lần này thôi.
Minh, anh cầu xin mày thương sót cho anh đi, nó kiếm chuyện toàn kiếm chuyện với anh không à?”Cô có vẻ rất khó xử:“Ngủ chung không được đâu, anh là con trai mà.”“Nhưng anh là anh mày, anh làm sao điên khùng mà có ý xấu với em gái được?”“Chúng ta không lớn lên từ nhỏ với nhau, em đâu có thân với anh.”“Coi như anh xin mày, cho anh nằm một góc thôi cũng được.
Anh mà bị con mà đó dọa nữa thì sớm muộn anh cũng đi theo nó mà thôi.”Nói xong câu này, anh quỳ xuống ôm chầm lấy chăn cô để năn nỉ, xem ra đối với con ma trong nhà này anh đã sợ nó đến phát khiếp rồi.
Thấy anh năn nỉ chân thành như vậy cô cũng không thể từ chối được, suy nghĩ một lúc cô quyết định gật đầu đồng ý:“Thôi được rồi, em cho anh ngủ chung, nhớ những gì mình nó đó.”Nói xong câu này, cô kéo anh đứng dậy, cả hai từ từ đi về phòng cô.
Hai người cẩn thận quan sát kĩ xung quanh rồi cùng nằm lên giường đắp chăn lại.
Chiếc giường rất nhỏ, tuy đã cố cách xa ra nhưng cũng chả khá hơn, Minh không có thói quen ngủ xoay người vào tường còn Trung lại sợ ma nên không dám quay mặt ra ngoài, hai người cứ thế mà đối mắt với nhau.
Nhìn nhau một hồi, cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới, mắt hai người lim dim từ từ nhắm xuống.
Ngủ được một lúc bình yên, Trung bỗng bất ngờ lấy hơi lạ giống như có ai đó chạm vào chỗ nhạy cảm của mình, anh lập tức mở mắt nhìn Minh:“Lấy tay mày ra, anh em mà mày cũng không tha à?”Minh dường như đã ngủ nên không nghe anh nói, cô đảo người quay lưng lại.
Bây giờ anh mới thấy rõ ràng tay cô không chạm vào anh nhưng cái cảm giác ở bên dưới vẫn còn và càng rõ hơn.
Anh bắt đầu tái xanh mặt, tay run run mở chăn lên nhìn vào trong nhưng không thấy gì cả, anh bèn nhìn ra ngoài, cảnh tượng trong phòng rất yên tĩnh, anh lại nhìn xuống gầm giường và sợ khi mình ngủ sẽ có thứ gì đó đưa tay kéo mình xuống.
Cảm giác lạnh sống lưng lan từ từ ra toàn thân, anh cuống hết cả lên lập tức ngồi dậy chen vào nằm trong góc tường rồi ôm chặt lấy Minh.
Minh bị làm cho tỉnh giấc, thấy anh đang ôm mình cô liền đánh anh:“Anh làm cái gì vậy, buông ra coi!”Trung bất chấp vẫn ôm cô, hai người bắt đầu giằng co, cô thì cố đẩy anh ra còn anh thì vẫn cố ôm.
Được một lúc, hai người bỗng nhiên dừng lại khi cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, bốn con mắt dần dần đảo xuống nhìn dưới chân.
Đúng như họ nghĩ, dưới chân họ đang có người nhìn nhưng đó là một người phụ nữ tóc xõa dài, người mặc đồ đỏ, đôi mắt đỏ hoe và mặt toàn máu, hai anh em bị làm cho hoảng sợ đồng loạt hét lên thất thanh, tiếng hét còn lấn át luôn cả tiếng sấm.
Minh ngồi dậy lập tức lấy gối ngủ ném vào nó nhưng nó lại cào một đường nát luôn chiếc gối, bông gòn bay tứ tung.
Cô bây giờ là lần đầu tiên sợ đến thế còn Trung thì ngất tại chỗ luôn rồi.
Cô lay anh dậy nhưng anh lại bất động, lúc này con ma đáng sợ đó bỗng nhiên chỉ tay về phía cô cất lên một giọng nói man rợ sởn da gà:“Anh ta là của tôi, tránh xa ra!”Nghe câu này Minh liền ôm chầm lấy anh, đối chấp lại với con ma kia:“Anh Trung là anh hai của tao, mày muốn gì ở anh ấy?”“Anh ta là chồng tôi…”“Mày bị điên hả? Tao không có sợ mày đâu, mày giỏi thì mày đụng vào anh ấy xem, tao xé xác mày đó!”Lời của cô vừa dứt, mắt của con ma đó tự nhiên to đùng ra, mái tóc nó xõa dài xuống bao trùm lấy toàn phòng ngủ, ánh đèn trong phòng tự dưng bật lên rồi chớp dữ dội, nó hét lên“Anh ta là của tôi!”Trước sự cuồng nọ của nó, Minh cố giữ bình tĩnh, âm thầm véo vào eo anh cho anh tỉnh lại.
Cuối cùng Trung cũng tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy mặt con ma, anh la hoảng ôm chầm lấy Minh là khóc thét:“Mày tha cho tao đi ma ơi! Mày dọa tao chưa đủ à? Tao lên máu tao chết bây giờ! Hu hu hu!”Con ma đó nhìn thấy anh khóc tự dưng dừng lại, mặt nó biến lại như lúc đầu rồi lặng lẽ bay trong không trung rời khỏi phòng.
Hai người nhìn theo nó, nó đi xa rồi nhưng cả hai vẫn còn sợ không dám bước khỏi giường, không dám phát ra thêm bất kỳ tiếng động nào nữa.
Sau đó, hai người bàn tính thay phiên nhau canh chừng đề phòng nó quay lại….
Một đêm dài đằng đẵng đầy sự kinh hoàng, hóc mắt của hai người cũng thâm hơn một chút.
Chờ mãi, chờ mãi cuối cùng cũng đợi được đến khi mưa tạnh và mặt trời lên cao, bây giờ họ mới có thể nhẹ người thở phào ngủ một giấc cùng nhau.Đến gần trưa, trong nhà đột nhiên có tiếng ồn ào, không phải là âm thanh do ma quấy phá mà là tiếng hai anh em giằng co với nhau.
Minh muốn rời khỏi nhà, cô đã dọn đồ săn ra vali hết rồi chỉ còn việc dứt tay Trung ra và đi thôi.
Minh vừa ra tới cửa, thì đã bị Trung kéo tay lại cầu xin:“Mày đừng đi mà Minh, anh không muốn ở nhà một mình đâu, anh xin mày nể tình anh em mà ở lại với anh đi.”Minh một tay cầm điện thoại định gọi xe vừa nói với anh:“Con ma đó nói anh là chồng nó, anh tự làm tự chịu đi.
Nó ghen với em nên mới hiện ra hù dọa đó!”“Nó hù anh đâu phải lần đầu đâu! Anh mà không có mày thì sớm muộn gì cũng chết mà thôi, em à!”“Vậy thì anh dọn nhà đi, ở đây làm gì nữa?”“Anh dồn hết tiền vào căn nhà này rồi, nợ nần chồng chất mày có biết không?”“Mẹ em có gửi tiền cho cha anh để nuôi tôi, anh lấy tiền đó trả nợ đi, em cho anh hết đó.
Bây giờ em phải đi.”Nói rồi, cô dứt tay anh ra kéo vali đi ra cổng.
Trung thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, hai người ra cổng níu kéo thêm một hồi nữa, cho đến khi hàng xóm cách nhà họ 100 mét cũng nghe thấy, hàng xóm hiếu kỳ ra đường đứng xem hai anh em lúc này mới dừng tranh cãi nhưng mà họ lại đang trong tư thế khá khó coi, Trung đang ngồi dưới đất ôm chân cô.
Họ ngơ ngác nhìn những người hàng xóm chưa bao giờ gặp mặt đang bàn tán nghe rất rõ:“Cái này là bồ bịch giận nhau nè, thấy ở chung là nghi rồi.
Có thấy con nhỏ mặc đồ rộng phùng phình không? Coi chừng có bầu.”“Ừ, nói mới thấy.
Lần nào hai đứa nó ra ngoài, con nhỏ cũng mặc đồ rộng, không chừng bầu thật đấy!”“Thật không tin nổi, thấy chú này ba mươi mấy tuổi đầu chưa có vợ lại hay làm công quả tưởng thành tâm hướng phật, ai ngờ…”Nghe hết những câu soi mói của họ, Hà Minh không kiềm lòng được đá Trung ra rồi quay lại nhìn những người nhiều chuyện kia, kéo áo áo rộng của mình sát vào người để lộ eo ra:“Nè nhìn đi, tôi như vậy mà có bầu hả?”Những người kia thấy vậy lại có thêm cái để bàn tán, họ chỉ trỏ cô:“Chối là có bầu chắc rồi, bụng này chắc mới hai, ba tháng chưa có thấy rõ.”Minh tức đến nói không nên lời định mở cổng đi ra nói lý với họ.
Thấy cô không muốn nhịn, Trung liền vội kéo tay cô lại:“Mày đi đâu vậy? Tính đánh người ta sao?”Minh bực tức:“Ra nói lý với họ.”“Thôi đừng, kệ người ta đi.
Anh mới dọn về đây chưa đầy một tháng chưa có tiếp xúc nhiều với họ, cãi nhau mắc công sinh thêm thị phi.”“Kệ sao được mà kệ, người ta nói em có bầu với anh kìa.”“Người ta nói gì thì nói, mình không có là được rồi.”“Nhưng mà em tức…Em mặc đồ rộng là có bầu hả? Bụng mỡ thì mặc đồ bó kiểu gì?”“Anh nói mày kệ mà, mày không nghe lời anh hả.”.