Dứt lời, anh níu tay cô cùng chiếc vali đi vào trong nhà lại, cô tức tối nhìn lại đám người nhiều chuyện kia đưa ngón tay giữa lên khiêu khích họ, họ cũng chỉ biết đứng nhìn và nói xấu mà thôi.
Vào trong nhà, Trung đi rót cho cô một cốc nước rồi hai anh em ngồi xuống ghế nói chuyện, lúc này cả hai đều đã bình tĩnh hơn, anh nhìn nhìn vết máu trên cửa sổ và xác những con dơi dưới sàn rồi quay lại nhìn cô:“Mày xem đi, cái nhà kinh khủng thế này mà mày nở lòng để anh mày ở lại một mình sao? Ít ra thì mày cũng phải cùng với anh vượt qua chuyện này, bỏ anh đi vậy anh chết thì thế nào.”Cô uống một ngụm nước, vẻ mặt lạnh lùng trả lời anh:“Ai bảo anh mua cái nhà mà này làm gì? Con ma đó hại anh chẳng lẽ tha cho em sao? Em không biết tự cứu mình mới là đứa ngu đó.”“Mày, mày nói vậy mà nghe được, đúng là không phải anh em cùng cha cùng mẹ thì coi nhau như người dưng, không chút thương tình nào cả!”“Anh cũng có thương gì em đâu mà em phải thương anh? Không phải anh nói chỉ cho ở chung một tuần à, mà một tuần này em cũng trả tiền cho cha anh rồi chứ có phải anh rộng lượng nuôi em đâu.
Đã không coi nhau như người nhà từ đầu rồi.”Nói tới đây, vẻ mặt của Trung liền đầy sự giận dữ, anh cảm thấy khó chịu, trực tiếp lớn tiếng nạt cô:“Anh không thương mày thì anh cho mày ngủ ngoài sân rồi! Không thương mày anh nấu cơm cho mày ăn làm gì? Không thương mày mà sáng nào anh cũng mua đồ ăn sáng để sẵn, tối về nhà nấu cơm cho mày ăn, giặt giũ dọn dẹp phòng ốc cho mày.
Mày coi coi có chủ nhà nào làm cho mày những thứ đó không?”Nhìn anh tức giận mắt cô liền đảo nhìn sang nơi khác trốn tránh, giọng có nhỏ lại nhưng vẫn nói lời rất khó nghe:“Nếu thật sự tự nguyện làm vì em thì anh sẽ không kể công đâu.
Nếu không phải mẹ trước khi mất một mực muốn em sống cùng anh thì bây giờ em đã ở trên thành phố có kẻ hầu người hạ rồi, gia tài của cha mẹ em đâu phải ít, đất đai nhà ở em được thừa kế từ sư phụ cũng đâu có nhỏ, em thừa khả năng thuê vài chục người giúp việc cho mình, xây thêm vài căn biệt thự dưới đây cho anh ở cũng không thành vấn đề.”Trung cảm thấy rất thất vọng về cô, anh đan tay lại trước đầu gối khinh thường nở một nụ cười:“Thì ra mày nhà giàu có như vậy, thảo nào nhìn mày không như người bình thường.
Mày có tiền, mày hốc hách là phải rồi.
Mẹ nuôi mày kĩ như vậy, không như tao bị bà ta bỏ cho chồng nuôi rồi đi tìm tình nhân mới.”Nói tới mẹ, mặt cô liền nghiêm lại, thái độ có phần nóng giận:“Anh nói gì thì nói cho rõ ra, anh nói cứ như mẹ bỏ anh không bằng, để cho cha ruột của anh nuôi làm anh thiệt thòi lắm sao? Anh nên nhớ, mẹ ly hôn rồi mới biết đã có anh, bà ấy mang nặng đẻ đau sinh anh ra, bà ấy là trẻ mồ côi không có gì trong tay nên không thể nuôi anh còn nhà cha anh là nhà phú thương giàu có trong vùng, lúc đó bà mới đem anh cho cha anh nuôi chứ không hề bỏ anh không quan tâm đến sống chết.
Tính ra thì người bỏ anh chính cha ruột của anh, ông ta không nuôi anh mà đưa anh vào chùa, cái quyền làm cha ông ta cũng bỏ mà.
Anh có biết sau khi lên thành phố mẹ tôi đã sống chật vật thế nào không? Bà làm đủ các công việc để kiếm tiền gửi về cho cha anh để nuôi con, bà có bao giờ bỏ anh? Năm 30 tuổi bà mở quán ăn nên mới phất lên khá giả, còn nhà anh thì ngày càng đi xuống làm ăn thất bại.
Biết chuyện, bà rất hay về thăm anh nhưng anh không thèm nhận bà.
Anh nói tôi nghe xem, mẹ tôi để anh cho cha nuôi, cha anh để anh cho chùa nuôi, tại sao anh hận mẹ mà không hận cha? Việc ly hôn của họ là do mẹ chồng gây áp lực, mẹ tôi là người bị hại.
Còn việc lấy cha tôi, cha tôi là một doanh nhân về đấu giá cổ vật, khi đám cưới bà đã 35 tuổi rồi.
Anh nói mẹ tôi đi tìm tình nhân, tìm tình nhân mà từ lúc bỏ đi đến lúc tái giá mất mười hai năm hay sao? Mẹ tôi từng nói bỏ cha anh chính là lựa chọn đúng đắn nhất đời bà, cưới cha tôi chính là quyết định sáng suốt nhất của bà.
Tới giờ tôi còn không dám tưởng tượng, nếu mẹ tôi mà không ly dị với cha anh thì bà ấy có được sống vui vẻ hạnh phúc như bây giờ hay không, hay là bị nhà chồng khinh rẻ đánh đập coi như kẻ ở.
Anh là ngoài dự định, là bất hạnh của mẹ.
Còn tôi, tôi được mẹ mong chờ chào đón, dùng hết mọi cách mới có được, tôi chính là kết quả tình yêu của cha mẹ tôi.
Tôi nhìn mặt anh và cha anh, không hận vì hai người làm khổ đời mẹ tôi đã là quá tốt bụng rồi!”Trước những lời mà cô nói ra, Trung hoàn toàn chết lặng, anh không ngờ rằng mọi chuyện cô đều biết rõ như thế.
Trước giờ anh đều đặt hết trách móc oán hận vào mẹ mà gần như quên mất lỗi cũng một phần do nhà nội và cha anh, những lời chỉ trích hôm nay khiến anh như tỉnh trong cơn mơ, anh nhìn cô mà chẳng biết nên nói gì.
Nói nhiều như thế là lần đầu cô làm, tính tình cô nóng nảy nhưng lại rất ghét phải nói nhiều với một ai, thấy anh chịu im lặng cô cũng chẳng muốn nói thêm, hai người cứ như thế mà rơi vào trầm mặc.
Càng như thế, con tim yếu đuối của Trung lại chẳng kiềm được lâu, anh khóc, nhưng là khóc vì cuối cùng cũng có người nói cho anh nghe những lời này.
Trước đây anh cũng đã biết nguyên nhân mọi chuyện, chỉ có đều là anh luôn muốn tìm một người để trút hến nổi bất hạnh của mình, người đó chẳng ai khác ngoài mẹ, là bởi vì anh thương mẹ nhất nên anh cũng hận bà nhất.
Ngày mà mẹ sinh con cho một người đàn ông khác, anh đã ở bên nhìn đứa bé đó và chính lúc đó anh đã thấy được mẹ anh hạnh phúc thế nào khi lấy được một người chồng mẫu mực, anh vui thay cho bà nhưng cũng buồn thay cho chính mình.
Nhìn thấy anh khóc trong lòng Hà Minh cũng không dễ chịu, cô tỏ ra bộ mặt ghét bỏ nhưng thực chất là thương cảm cho anh, cô đứng dậy lấy một túi khăn giấy từ trong vali của mình đưa ra trước mặt anh:“Đừng khóc nữa, đàn ông con trai gì mà đụng tới là khóc.
Nhìn anh là tôi hiểu lý do tại sao anh muốn đi tu năm năm nay mà sư thầy không cho rồi, con người anh còn nhiều thù hận, nhiều khúc mắc, nhiều nổi sợ như thế thì làm sao mà tu hành được.”Trung cầm lấy túi khăn giấy cô đưa, vừa lau nước mắt vừa nói:“Tao biết tao tu không được nên tao cũng ráng tu tâm dưỡng tính lắm rồi, nhưng mỗi lần tao nghĩ tới tao điều ghen tỵ với mày, tao với mày sinh cùng một mẹ nhưng mày sinh ra đã ở vạch đích rồi còn tao thì không có gì trong tay cả.”“Đứng ở vạch đích không phải sung sướng gì, em phải phấn đấu hơn người thường.
Đáng lý ra anh cũng có thể đứng ở vạch đích, chẳng qua tại nhà anh không biết sống có đức, đánh đập mẹ tôi làm gì để cho bây giờ nhà phú thương một thời mà con cháu phải ly tán cơ cực làm ăn.
Luật nhân quả mà thôi.”“Mày nói đúng, đều là nhân quả…”Đang nói đến đây thì đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa, Trung liền đứng dậy lau nhanh nước mắt để đi ra xem.
Bước ra rồi mới biết người đến hóa ra là cha của anh, anh vội vã chạy ra mở cửa, người cha nhìn thấy con trai lâu ngày chưa gặp liền ôm chầm lấy anh, vỗ vai anh:“Chà, bây giờ con cao dữ rồi hả? Nhìn ngoài mới thấy bảnh bao hơn trong điện thoại nhiều.”Trung phụ xách đồ cho cha rồi đi vào nhà không nói gì với ông cả.
Người cha cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà chỉ cười rồi đi vào cùng anh mà thôi.
Vào tới nhà gặp Minh, ông vui vẻ bước lại trước mặt cô:“Minh đây hả con? Trông con cũng lớn ra nhiều thật, cao ráo đẹp gái quá chứ!”Minh cười nhẹ, thân thiện đáp lại:“Đều do cha mẹ con nuôi kĩ mà thôi.”Ba người sau đó ngồi xuống sofa, Trung đi rót thêm cho cha một cốc nước rồi cũng ngồi xuống, Trung vừa định nói gì đó với ông thì đã bị ông nhanh miệng nói trước:“Nhà này nhìn cũng không đến nổi tệ, có đều sao cửa kính đính sơn đỏ nhiều vậy, mấy con dơi sao nằm đó, đồ chơi hả?”Trung không muốn cha sợ nên không nói thật cứ để cho ông nghĩ đơn giản.
Hỏi xong câu này, ông lại nhanh chóng hỏi sang câu khác:“Từ hồi sư thầy Thiện và con chuyển từ chùa cũ sang nơi này cha cũng ít gặp thầy trò chuyện, thầy bây giờ vẫn khỏe chứ?”Trung trả lời:“Vẫn khỏe.
Chùa thầy ấy đang ở cũng rất gần đây, chút nữa con đưa cha đi gặp.”“Ừ, vậy cũng được.
Mà…sao cái biệt thự ở tách xa hai nhà hàng xóm bên cạnh quá vậy, cha đi tới đây thấy nhà người ta san sát nhau chỉ có mỗi nhà của con là tách ra nằm giữa mà hàng rào nhà con đâu có tới xa vậy?”“Con cũng không biết, thích thì người ta xây vậy thôi….Lúc mà cha tới đây sao không gọi con để con chỉ đường, cha không biết nhà làm sao vào ngay hay vậy?”“Hồi đó mua nhà con có cho cha coi hình mà, cha dựa vào hình đó mà hỏi, làm phiền con chi cho mất công.
Có điều đưa hình ra hỏi họ nhìn hình một hồi tự nhiên chạy mất tiêu, rặn hỏi lắm người ta mới chỉ cho.”Nghe câu này, Trung và Minh bất giác nhìn nhau, có lẽ họ đều đã hiểu tại sao hỏi đến căn biệt thự này người dân ở đây đều không ai dám chỉ.Nói chuyện một lúc thì Trung giúp cha dọn hành lý lên phòng mình.
Lát sau, cả ba người cùng vào chùa để gặp sư thầy Thiện, Trung đem hết mọi việc kể ra, sư thầy thấy có gì đó kì lạ nên mới quyết tối nay sẽ đến nhà Trung ở cùng mọi người.
Đằng này, cha anh vừa xuống chơi đã nghe tin nhà anh có ma quỷ lộng hành nên cũng lo lắng chạy đi mua nhang đèn, giấy tiền vàng bạc và hai con gà để cúng.Chiều tối hôm đó, sư thầy Thiên đến ở cùng cả nhà Trung, thầy cùng Trung đi quanh nhà rải hoa, muối và gạo, trong khi ông Nghĩa thì dọn bàn ra cúng gà cho ma, còn Minh thì vẫn tỏ ra không sợ gì mà nằm trên sofa ngủ bất chấp, dường như tối qua cô đã mất ngủ nhiều rồi.Màn đêm dần dần bao phủ, cả nhà họ ngồi quay quần với nhau ở phòng khách, dọn hết bàn ghế ra và ngồi ở dưới sàn đốt một vòng tròn nến xung quanh, sư thầy ngồi gõ mõ tụng kinh, Trung thì gõ chuông, ông Nghĩa thì thắp nhang quỳ niệm phật, riêng Minh ngồi chơi game.
Chơi một hồi chán quá cô liền lăn ra nằm xuống sàn mà ngủ, thái độ này của cô cũng quá bất cần rồi.
Cả đêm hôm đó, tiếng tụng kinh và tiếng mõ liên tục không ngừng nghỉ cũng nhằm mục đích là siêu độ cho vong hồn đang ở trong nhà.…Qua một đêm, con ma không quấy phá và mọi thứ không có gì bất thường cả, tất cả đều nghĩ con ma đó được siêu thoát rồi, sẽ không quấy phá nữa.
Trước khi rời đi, sư thầy còn đặt biệt tặng cho ba người mỗi người một lá bùa bình an, cẩn thận dùng hoa rắc nước thánh khắp nhà và lên người họ để đảm bảo..