Được cao tăng như sư thầy Thiện giúp đỡ hai cha con Trung rất yên tâm, họ nhanh chóng lấy lại tinh thần vui vẻ, sau khi tiễn sư thầy đi rồi Trung dẫn Minh và cha đi ăn ở quán chay.
Minh bán tính bán nghi về cách trị ma quỷ này, cô cứ có cảm giác con ma này không phải đạo phật, suy nghĩ của cô không phải là không có lý do, ở trong căn nhà này có vài bức tượng gỗ, những bức tượng đó vừa nhìn qua là biết nó theo phong cách phương Tây và thiên về đạo công giáo hơn, cô có cha là người ham hiểu về đồ cổ nên cũng có hiểu biết sâu rộng về một số phong cách nghệ thuật.
Cô cũng muốn nói với Trung nhưng thấy anh sùng phật giáo và chỉ tin vào phật nên có nói hay không thì anh cũng sẽ quyết trị ma theo cách của nhà phật.
Lúc cả nhà ra ngoài ăn mừng, Minh để ý thấy ở cách nhà khoảng 2 km có một nhà thờ lớn, lúc ăn xong trở về lấy lý do là hiếu kỳ muốn vào tham quan cô nằn nặc đòi Trung dẫn vào.
Trung trước giờ không đi nhà thờ nhưng thấy cô muốn vào tham quan nên cũng chiều ý cho đi sẵn tiện cho cha mình cùng tham quan.
Lúc ba người đi vào thì đúng lúc giáo dân vừa làm lễ xong và tản ra về, trong những người đi ra còn có một người mặc quần áo khác lạ nhìn vẫn còn khá trẻ.
Người đó đi ngang nhìn thấy ba người lạ mặt liền đi lại hỏi thăm, giọng điệu vô cùng lịch sự và từ tốn:“Tôi là Linh Mục ở đây, ba người trong có vẻ lạ mặt, chẳng hay là khách hay là tín từ nơi khác đến?”Trung định trả lời thì bị Minh nhanh tay kéo lại, giành nói:“Hai người họ là khách còn con là tín đồ từ thành phố về, đi ngang nhà thờ thấy đang làm lễ nên muốn vào cùng nhưng mà vừa vào thì mọi người đã ra hết rồi.”Nghe vậy, linh mục liền mỉm cười:“Thế à? Vậy nếu con muốn thì ngày mai 5 giờ chiều có thể tới làm lễ cùng.”“Dạ.
Nhưng mà cha ơi, cha có thời gian không, con muốn xin cha một chút thời gian để nói một chuyện.”Linh mục hơi chần chừ một chút, dường như ngài có việc bận nhưng vẫn đồng ý với cô:“Được thôi, nếu con có việc quan trọng thì cứ nói với cha.”Vừa được linh mục đồng ý, Minh ngay lập tức tách hỏi cha con Trung để đi ra xa nói chuyện với linh mục.
Đứng trước mặt linh mục, cô thành thật kể hết những chuyện kinh dị ở nhà mình cho ngài nghe, linh mục sau khi nghe xong cũng lo lắng cho cô, rất muốn giúp cô giải quyết phiền phức.
Minh mạo muội xin số điện thoại của linh mục để dễ dàng gọi khi gặp chuyện, linh mục rất thành tâm giúp đỡ, chẳng những cho cô số liên lạc mà còn tặng cô một quyển kinh thánh cùng một dây chuyền thánh giá.
Không biết là những thứ này có tác dụng không nhưng cô vẫn nhận lấy và cảm ơn linh mục.
Sau khi nói chuyện xong, cô tạm biệt linh mục rồi quay lại chỗ của cha con Trung đang đứng đợi, cô vừa đi đến Trung liền hỏi cô ngay:“Mày đạo công giáo sao không nói gì hết vậy? Anh tưởng mày không theo đạo chứ.”Minh mỉm cười đáp lại:“Em nói dối để làm quen với linh mục thôi, biết đâu con ma ở nhà anh theo công giáo, đạo phật làm sao nó sợ.”“Tới linh mục người ta mà mày cũng dám nói xạo hả? Sao mày không đi thêm vài nơi đạo khác nói mình là tín đồ để xin thêm đồ nghề cho chắc? Biết đâu con ma đó đạo Cao Đài, đạo Hồi hay đạo Bà La Môn thì sao?”“Đạo Cao Đài thì cũng như đạo Thiên chúa với đạo Phật thôi, còn hai đạo kia chắc chắn không phải, tín đồ hai đạo này ít khi nào ở nhà có kiến trúc Tây hóa như biệt thự của anh đâu.”“Mày dựa vào đâu mà nói vậy?”“Dựa vào hiểu biết.”Trung bỉu môi không tin cô:“Mày còn nhỏ biết gì mà hiểu biết gì! Chưa đủ tuổi học xong đại học nữa bà bài đặt, toàn nói phét!”Cô không nói gì chỉ mỉm cười cầm dây chuyền thánh giá và túi áo rồi nói:“Xong việc rồi, về nhà thôi.”Trung nghe cô đánh trống lãng liền nghĩ rằng cô thấy đang mắc cỡ vì nói phét, trên đường về nhà cô cũng không nói gì thêm.
Nhưng khi về đến nhà, trong lúc anh đang dắt xe vào thì cô lại đi nhanh vào nhà trước, đến lúc hai cha con anh đi vào trong thì thấy cô cầm hai tấm bằng phát cho hai người.
Hai người không biết là gì nhưng vẫn mở ra xem, bên trong đoàn là tiếng anh, vừa nhìn vào anh đã phải sửng sốt sau đó giật luôn tờ giấy của cha đang cầm rồi kinh ngạc mà nhìn cô.
Lúc này cô liền nói:“Đó là hai tấm bằng có giá trị, là bằng cử nhân ở Anh Quốc, tất cả chúng đều là về lĩnh vực khảo cổ, hai tấm bằng này có gọi là đủ hiểu biết chưa?”Trung và cha đều không dám tin vào sự thật, hai người nhìn kĩ vào hai tấm bằng, Trung rất kinh ngạc đến không thốt ra lời, xem kĩ một hồi anh mới dám tin đó là sự thật.
Anh lấp bấp hỏi cô:“Sao…sao có thể? Mày mới 19 tuổi mà!”Minh cười nhẹ, đáp:“Năm mười bốn tuổi cha mẹ cho em đi du học ở Mỹ, em may mắn học nhanh hơn người ta một chút nên năm mười lăm tuổi em đã học xong chương trình phổ phông ở Mỹ.
Sau đó em sang Anh Quốc học, nhờ những hiểu biết về mà cha đã truyền dạy cho em từ nhỏ, em rất nhanh đã học xong chương trình đại học ngành khoa học khảo cổ và ngành Cổ Tự Học trong ba năm rồi về Việt Nam làm việc cho công ty của cha.”Trung không dám tin, anh tròn mắt nhìn cô:“Không thể nào, mày học giỏi thế sao? Anh, anh thấy mày nhìn đâu có giống học giỏi.”“Anh không tin sao? Thật ra năm nay em cũng không phải là mười chín tuổi, hết tháng này thì em đã sang hai mươi rồi, anh thấy dễ tin hơn chưa?”Trung vẫn há hốc mồm như vậy, cô trong mắt anh sáng chói đến không thể mở mắt nổi.
Cô thu lại hai tấm bằng lại sau đó kéo tay cha con anh lên phòng mở hai chiếc vali to đùng ra, dọn đồ đạc cá nhân ít ỏi của cô ra thì còn lại tất cả trong đó là toàn huy chương, cúp và thêm vài tấm bằng đếm không sao đếm xuể.
Cô chỉ tay vào đó và nói:“Để cho anh không xem thường em, tránh cách nói em chỉ biết học không làm được chuyện gì khác thì em sẽ kể rõ chi tiết cho anh.
Ngoài hai bằng đó ra, em còn có một số thành tự trong vài lĩnh vực, em chỉ nói cái những cái lớn, cái nhỏ không kể sợ anh nghe không kịp.
Về ngoại ngữ, mười tuổi được hai huy chương vàng giải hùng biện tiếng anh cấp quốc gia ở Việt Nam hai năm liên tiếp, hiện tại trong tay có bằng ielts tiếng anh 9 chấm, bằng HSK tiếng Trung cấp 8, ngoài ra còn thành thạo một số văn tự cổ, đọc viết được tiếng Ai Cập, tiếng campuchia, tiếng Hy Lạp, tiếng Maya để phục vụ cho quá trình khảo cổ.
Về võ học, bốn tuổi bắt đầu học võ từ cha, từ bốn tuổi đến mười ba tuổi đạt được năm huy chương bạc, ba huy chương càng võ Vominam thanh thiếu niên cấp quốc gia và cả quốc tế, phân cấp lúc ấy là hoàng đai, còn hiện tại là Chuẩn hồng đai.
Về thể thao trí tuệ có, hai huy chương vàng cờ vua cấp trung học và thành phố tại Mỹ, một huy chương đồng cờ tướng cấp phường vào năm 9 tuổi, ba huy chương bạc cấp quận năm 10 tuổi, vừa hai tháng trước đạt được một huy chương vàng giải cờ tướng cấp thành phố tại Việt Nam.
Còn về thể thao vận động lại có, năm huy chương khác nhau ở các giải bơi lội, bắn cung, cưỡi ngựa do thành phố ở Anh Quốc tổ chức.
Nhiêu đó là chưa kể đến các giải thưởng trong ngành.
Và cuối cùng em nhắc thêm, quá trình đi du học là học bổng toàn phần, hoàn toàn không phải có tiền là làm được.”Đến nước này thì anh hoàn toàn không còn gì để bắt bẻ cô nữa rồi, không thể ngờ rằng bên trong một cô gái nhìn dân chơi như cô lại là một người giỏi trên nhiều lĩnh vực như vậy, hai cha con Trung nhìn cô với anh mắt cực kỳ ngưỡng mộ, cô bây giờ lại càng thêm mở mặt nhưng vẫn biết nên nói lời khiêm tốn lại:“Anh và chú không cần quá bất ngờ như vậy, sự hiểu biết và tài năng của con một phần là thừa hưởng từ cha mẹ, được cha chỉ dạy ngay từ bé, tính kiên trì học hỏi là từ mẹ, những thứ này cộng với điều kiện gia đình, tầm nhìn và khả năng giao tiếp khéo léo, học hỏi từ xung quanh mới có con được như ngày hôm nay.
Tất cả những thành tích đó con phải bắt đầu gây dựng từ năm 4 tuổi, tính ra cũng gần 16 năm mà chỉ được nhiêu đó thì cũng không phải là quá nhiều.”Trung bây giờ thật cảm thấy hổ thẹn khi luôn nghĩ cô là đứa ăn nhà giàu chỉ biết tiêu tiền kém học thức, thậm chị anh còn nghĩ cô rớt đại học về ăn bám cha mẹ.
Nhưng chính vào lúc này anh sựt nhớ ra là cha anh từng nói cô là một người tới cả chiên trứng còn không biết, người thiếu tự lập như vậy tại sao lại có thể đi du học.
Thắc mắc trong lòng, anh liền lập tức hỏi cô:“Mày nói mày đi du học mà lại không biết nấu ăn hay chiên trứng sao? Không biết làm gì hết thì mày làm sao sống được?”Nghe anh hỏi cô liền bật cười:“Trời ơi anh hai, anh không biết gì về em hết hả? Ông bà nội của em ở bên Mỹ, em qua đó học thì chỉ có học và học thôi.
Lúc sang Anh ở căn hộ có người giúp việc dọn dẹp giặt giũ, sáng đi học tới tận tối muộn mới về, cả ngày chỉ biết đọc sách, luyện võ rồi đi tham gia hoạt động, còn không có thời gian uống nước nói gì đến việc giành thời gian nấu ăn?”“Phải rồi, mày học nhiều quá nên giờ anh thấy mày hơi điên, thảo nào từ hồi mày về anh cứ thấy mày là lạ.”“Dậy là bình thường lắm rồi đó, em mà lên cơn điên thì sẽ vào phòng nghiên cứu ở lỳ trong đó chứ không có ra ngoài cho anh gặp mặt đâu.”“Con nhà khoa học có khác.
Vậy giờ mày lấy kiến thức ra nói cho anh biết tại sao mày nghi con ma đó không theo đạo Phật đi.
Nhà gần chùa chả ai lại đạo công giáo cả.”“Chưa chắc, ai dám khẳng định như vậy? Em lấy kinh thánh về chỉ là phòng bị mà thôi, lỡ con ma ngoại đạo thì còn biết có lấy gì trị nó phải không? Cẩn thận một chút vẫn hơn.”“Hứ, tưởng hiểu biết gì, hóa ra đoán mò.
Mày chống mất lên coi, con ma đó chắc chắn đã sợ chạy rồi.”“Chưa đến tối, chưa biết kết quả…”Có lẽ câu này của cô rất đúng, chưa đến phút cuối vẫn chưa chắc chắn được chuyện gì cả.
Tuy nhiên, Trung có vẻ rất tự tin..