Ngày Sở Minh lên máy bay, Tống Thanh Hàn vẫn đang quay phim ở phim trường, không hề biết rằng Sở đại cẩu sắp đến.
"Đạo diễn, bên ngoài có người tìm anh!"
"Người đó là ai?"
"Chiếc xe đó chắc cũng khoảng vài chục triệu nhỉ?"
Tống Thanh Hàn vừa mới quay xong một cảnh nhảy từ trên đê sông xuống, người vẫn ướt sũng nước.
Cậu bưng một chén canh nóng uống vài ngụm, bên ngoài liền truyền đến tiếng huyên náo.
Statham đang xem lại cảnh quay bỗng nhíu mày.
Bình thường nếu như có người đến trường quay tìm y, bộ phận bảo vệ sẽ lịch sự chặn người ở bên ngoài hoặc khuyên người ta rời đi, rất hiếm khi xảy ra tình trạng huyên náo như vậy.
Còn chưa chờ y suy nghĩ xong, điện thoại cá nhân của y đã vang lên.
Sắc mặt Statham đột nhiên thay đổi, lấy điện thoại ra nghe: "Alo?"
"Cho hỏi có phải anh Statham không?"
Thái độ của người đầu dây bên kia rất lịch sự, dùng tiếng Anh rất lưu loát nói, giọng nói không nhún nhường cũng chẳng cao ngạo, "Tôi là Ngụy Khiêm của tập đoàn Sở thị...."
Mặt Statham biến sắc, giọng nói hòa hoãn lại: "Là tôi, Statham."
"Cho hỏi trợ lý Ngụy tìm tôi có việc gì không?"
Không biết đối phương nói gì, nhưng sau khi Statham gác máy của Ngụy Khiêm, lại gọi thêm một cú điện thoại.
Không bao lâu sau, cổng phim trường lại ồn ào, bảo vệ phim trường dẫn vài người tiến vào.
Tống Thanh Hàn bọc mình trong chăn, như có linh cảm mà ngẩng đầu lên nhìn qua.
Đoàn người theo sau bảo vệ đều là người phương Đông, người đàn ông đi đầu tiên vóc dáng cao to, ngoại hình tuấn mĩ, khí chất lạnh lùng, trầm ổn, trông có vẻ là một nhân vật không dễ chọc vào.
Cảm giác tồn tại của anh quá mạnh, rõ ràng xung quanh anh còn cả một đoàn người, nhưng khi mọi người nhìn qua, thứ đầu tiên mà họ chú ý đến luôn là khí thế trên người anh, tiếp theo đó là dung mạo của anh.
Statham nắm một tay lại, che miệng khẽ ho một tiếng, sau đó qua đón tiếp: "Đã lâu không gặp, Sở."
Sở Minh đưa tay ra bắt tay với y: "Đã lâu không gặp."
Statham thấy anh đưa mắt nhìn về phía sau mình, ngay lập tức biết điều mà tìm giúp một cái cớ: "Sở, cậu lần này tới đây, không phải là nhớ đến tình cảm bạn bè giữa chúng ta đấy chứ?"
Y không nặng không nhẹ mà nói đùa một câu: "Cậu không giống kiểu người tình cảm vậy đâu."
Sở Minh không thèm để ý đến y, "Chỉ là tiện đường đến thăm một người bạn."
Statham: "...."
Cậu thuận cái rắm á.
"Cậu nói Hàn hả?"
Statham nhìn về phía Tống Thanh Hàn, "Vậy tôi không làm phiền đôi bạn thân hai người ôn lại kỉ niệm nữa."
Y vẫy vẫy tay, rồi lại nhớ đến Tống Thanh Hàn mấy ngày nay vẫn luôn vùi đầu trong phim trường, dứt khoát cho Tống Thanh Hàn nghỉ phép một ngày.
Tống Thanh Hàn đã chú ý đến Sở Minh ngay từ lúc anh bước vào, nhưng vì Sở Minh vẫn luôn nói chuyện với Statham nên cậu mới không đến gần, ai biết được lại bất ngờ cho cậu nghỉ nửa ngày phép chứ.
Sở Minh bước đến, sờ lên mái tóc ướt đẫm của cậu, chân mày hơi nhíu lại: "Sao người lại ướt như vậy?"
"Khụ...." Tống Thanh Hàn ho khan một tiếng, sai đó giơ tay kéo tay áo Sở Minh, ngón tay lạnh băng chạm vào mu bàn tay ấm áp của Sở Minh, vậy mà lại cảm thấy như bị thiêu đốt.
Nhưng Sở Minh lại chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo lướt qua.
Anh theo phản xạ mà nắm lấy tay Tống Thanh Hàn rồi lại nhớ ra ở đây là phim trường, lại vội vàng muốn thả ra, kết quả lại bị bàn tay đột nhiên siết chặt của Tống Thanh Hàn nắm lấy.
"?"
Anh có chút nghi hoặc nhìn Tống Thanh Hàn.
Tay Tống Thanh Hàn càng nắm chặt, niết niết lên tay Sở Minh: "Đợi em đi thay đồ."
"Ừm."
Sở Minh dùng sức nắm lại, dùng vẻ bề ngoài nhẹ nhàng như không mà gật đầu: "Đi đi."
Hành động của họ cũng không tính là lén lút, ít nhất là trong mắt Uy Dịch và Christina đang đi đến thì không tính là lén lút.
Chỉ là ở trong giới lâu rồi, Christina đã hiểu rõ chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, chuyện gì không thể nói.
Người đàn ông đang "mờ ám" với Tống Thanh Hàn trước mắt này, nếu như cô nhớ không nhầm thì chính là người nắm quyền của tập đoàn Sở thị, Sở Minh?
Cô không nhịn được mà liếc nhìn về phía Uy Dịch đang đứng cách đó không xa.
Chỗ Uy Dịch đứng, so với cô thì càng dễ dàng nhìn thấy động tác giữa Sở Minh và Tống Thanh Hàn hơn, cũng không biết bây giờ gã đang nghĩ gì?
Trong lòng Christina cảm thấy buồn cười một cách lạ lùng, liếc qua nhìn Uy Dịch đang cố che giấu đi cảm xúc trên mặt mình.
Thái độ của Uy Dịch rất bình tĩnh, thậm chí còn dừng lại bước chân đang định bước đến.
Nhìn thấy ánh mắt Christina liếc qua, biểu cảm của gã hơi thay đổi, sau đó mới nhấc chân bước về phía Sở Minh.
"Đã lâu không gặp...!Sở."
Uy Dịch nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói bình tĩnh, thản nhiên, "Không ngờ chúng ta lần nữa gặp mặt lại là ở đây."
Sở Minh: "....."
Sở Minh vừa nhìn thấy Uy Dịch liền nhớ đến hai lần trước đó Tống Thanh Hàn giận dỗi với mình.
Mặc dù hai lần Tống Thanh Hàn giận dỗi đó anh thu được không ít phúc lợi, nhưng nếu như dùng sự không vui của Tống Thanh Hàn để đổi lấy những phúc lợi này, anh cũng không bằng lòng.
"Ừm."
Anh lạnh nhạt đáp lại một tiếng, bàn tay chỉ chạm nhẹ vào cánh tay đang đưa ra của Uy Dịch rồi liền lập tức thu về.
Toàn thân như đang phát ra khát vọng sống 'xin đừng đụng vào tôi' vậy!
Uy Dịch dùng tâm trạng hơi phức tạp nhìn anh.
Nếu như nói những năm nay ở trong giới giải trí, thứ gã học được nhiều nhất là gì, vậy thì chính là nhìn người.
Ở trong giới này, hai người kị nhau như nước với lửa có thể vì một cảnh quay, một tin hot search, một bài báo mà giả bộ thân thiết với đối phương, vờ làm bạn bè; những cặp tình nhân, vợ chồng dù đã chia tay rồi nhưng vẫn khoe tình cảm trước mặt công chúng.
Không ai biết tin tức xuất hiện trước mắt công chúng rốt cuộc là thật hay giả, ở trong giới này, bất cứ lúc nào cũng phải mang trên mình một lớp mặt nạ.
Gia thế của gã có thể giúp gã giữ được sự cao ngạo của mình trong hiện trạng này của giới giải trí, nhưng gã cũng không thể nào né tránh việc học hỏi những quy tắc trong giới.
Đằng sau những tiếng cười nói kia là bằng mặt không bằng lòng, càng khỏi nói đến Sở Minh, có thể nói là hoàn toàn bộc lộ thái độ lạnh nhạt và từ chối.
Năm đó Uy Dịch gia nhập vào giới giải trí là vì Sở Minh.
Gã không tài nào hiểu được tại sao Sở Minh lại từ chối mình, sau khi nghe tin Sở Minh về nước, đột nhiên giúp đỡ một diễn viên quần chúng nhỏ bé trong giới giải trí đổi công ty, còn đích thân ở phía sau giúp diễn viên quần chúng kia tăng độ hot, phản ứng đầu tiên của gã chính là--- Sở Minh điên rồi sao?!
Thực tế chứng minh, Sở Minh không điên.
Diễn viên quần chúng đó càng ngày càng phát triển, tin tức Sở Minh và cậu ta yêu nhau cũng ngày càng nhiều.
Mặc dù ở Trung Quốc có rất nhiều lời bàn tán khen ngợϊ ȶìиɦ cảm bạn bè giữa hai người họ, nhưng Uy Dịch là ai cơ chứ?
Người đàn ông mà bản thân mình thích, mà người đàn ông đó có tính cách như thế nào, gã không thể nói là hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cũng biết được đại khái.
Đó là một người đàn ông lạnh lùng.
Nhưng anh lại rất dịu dàng và bênh vực cho những chuyện liên quan đến tên diễn viên này.
Tình bạn và tình yêu không giống nhau.
Đặc biệt là tình yêu giữa hai người đàn ông--- từ lúc đó Uy Dịch đã biết, Sở Minh chắc chắn là thích tên diễn viên đó.
Tại sao chứ?
Dựa vào cái gì chứ?
Gã không phục, gã có chỗ nào không bằng tên diễn viên đó chứ?
Bất kể là học vấn, hay là dung mạo, thậm chí là gia thế, có chỗ nào gã không bằng tên diễn viên tên Tống Thanh Hàn kia chứ?
Gã muốn đánh bại người đàn ông Trung Quốc tên Tống Thanh Hàn này trên phương diện sự nghiệp.
Vì thế mà giới giải trí nước Anh lại có thêm một diễn viên trẻ tên Uy Dịch Khang Minh.
Điểm khởi đầu của gã rất cao, những đạo diễn đã từng hợp tác với gã cũng rất hài lòng với kĩ năng diễn xuất của gã.
Gã nhận kịch bản, sau đó tên đàn ông Trung Quốc kia vậy mà cũng nhận kịch bản này.
Những chuyện xảy ra sau đó ai cũng biết rồi....!Gã bị Tống Thanh Hàn 'vả mặt' rồi.
Khi chân chính mặt đối mặt đứng kế bên tên diễn viên Trung Quốc này, gã mới biết được cái gì gọi là vẻ đẹp phương Đông mà người ta thường hay nói.
Sở Minh cũng là một người phương Đông, nhưng ngũ quan của anh lại sắc sảo, lạnh lùng, hoàn toàn không khiến người ta liên tưởng đến hai chữ phương Đông.
Mà Tống Thanh Hàn lại không giống vậy, khí chất của cậu lạnh nhạt, mặt mũi cũng là kiểu xinh đẹp, thanh tú, từ mái tóc đen óng mượt, đến chiếc mũi xinh xắn, thẳng tắp, rồi đến đôi môi lúc nào cũng nở nụ cười, và cả vẻ đẹp của cậu khi yên lặng, vẻ đẹp mặn mà đầy chất phục cổ....!Đều mang nét đặc sắc phương Đông, thần bí mà thu hút.
Uy Dịch có chút ngây người nghĩ lại, hình tượng của Tống Thanh Hàn trong đầu càng trở nên rõ ràng, sinh động.
"Hai người..." Uy Dịch đột nhiên hỏi không nên lời, "Là người yêu hả?"
Sở Minh nhìn những ánh mắt đang lén lút liếc qua và những đôi tai đang dựng thẳng xung quanh, lắc đầu: "Không phải."
Mắt Uy Dịch sáng lên, sau đó lại nhìn thấy chiếc nhẫn giản dị nhưng rất có sức tồn tại trên ngón áp út tay trái của anh.
Chiếc nhẫn này gã đang từng thấy.
Chính là cách đây không lâu, một chiếc nhẫn y hệt được xỏ qua một sợi dây chuyền mảnh, đeo trên cổ Tống Thanh Hàn.
"....!Hóa ra là vậy."
Uy Dịch mỉm cười, lần đầu tiên không có cảm giác cao ngạo thường ngày.
Những người xung quanh vì nhóm vệ sĩ theo bên cạnh Sở Minh mà không dám lại gần, mà âm lượng nói chuyện của bọn họ cũng không lớn, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khẩu hình.
Nhưng đối với những người ở phim trường lúc này mà nói thì có thể xem là một tin tức hóng hớt lớn!
Ai mà không biết là Uy Dịch vẫn luôn thích Sở Minh chứ, bây giờ hai đối tượng được hóng hớt đã ở đây rồi, chỉ nhìn biểu cảm thôi cũng có thể tưởng tượng ra được cả một bộ phim 'tôi yêu anh nhưng anh không yêu tôi' rồi!
"Tôi vẫn muốn hỏi một chút."
Uy Dịch vẫn có chút không cam tâm, "Trước đây không phải là anh nói mình không thích đàn ông sao?"
"Vậy thì tại sao..."
Tại sao lại yêu đương với Tống Thanh Hàn?
Sở Minh nhíu mày.
Ánh mắt Uy Dịch nhìn anh một cách kiên định, tựa như nếu anh không trả lời, gã sẽ mãi mãi không bao giờ cam tâm vậy.
"Bởi vì tôi yêu em ấy."
Sở Minh nhỏ giọng nói.
Chỉ bởi vì yêu em ấy mà thôi.
Uy Dịch sửng sốt, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy sao"
"Ừm."
Sở Minh hiếm có mà đáp lại lời gã.
"Hai người đang nói gì đó?"
Tống Thanh Hàn thay đồ xong đi ra liền nhìn thấy Sở Minh và Uy Dịch đang "trò chuyện vui vẻ", khẽ nhướng mày, mỉm cười nói.
Lưng Sở đại cẩu lạnh toát, quay người lại, theo thói quen mà vuốt vuốt mái tóc còn ướt của Tống Thanh Hàn, trong mắt lộ ra nét dịu dàng mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra: "Không có gì."
Tống Thanh Hàn để mặc anh sờ, làm như không phát hiện ra ánh mắt đang thăm dò nhìn qua của người xung quanh.
Sự tương tác giữa hai người họ vừa quen thuộc lại vừa tự nhiên, bất tri bất giác như trở thành một thế giới khác.
Uy Dịch đứng kế bên nhìn một lúc rồi liền quay người rời đi trong lúc bọn họ không ai chú ý.
Tống Thanh Hàn lại liếc mắt nhìn qua.
Cái đuôi to bự của Sở đại cẩu ngay lập tức dựng thẳng lên, cảnh giác chuyển dời lực chú ý của Tống Thanh Hàn: "Statham nói cho em một ngày nghỉ, có muốn đi đâu không?"
Anh quay người đi ra khỏi phim trường, Tống Thanh Hàn cũng tự nhiên đi theo: "Ừm...!Chưa nghĩ ra."
"Vậy thì cứ từ từ nghĩ."
Đợi đến khi bóng dáng họ biến mất khỏi phim trường, bên trong phim trường mới chầm chậm vang lên những tiếng xì xào bàn tán, đa số đều đang đoán mối quan hệ giữa Sở Minh và Tống Thanh Hàn là gì.
Bạn bè?
Người yêu?
Hay là...!Quan hệ khác?
Những tin tức hóng hớt về giới siêu giàu vẫn luôn bí ẩn và kíƈɦ ŧɦíƈɦ, dù cho Sở Minh chỉ là một người Trung Quốc, nhưng tập đoàn Sở thị mà anh nắm quyền lại không chỉ là một tập đoàn Trung Quốc bình thường.
Giá trị của tập đoàn này là bao nhiêu bọn họ không biết, nhưng có thể khẳng định là người đàn ông đẹp trai liên tục xuất hiện trong bảng xếp hạng độ giàu có của Forbes này có một sức hút làm người ta điên cuồng.
Khối tài sản kếch xù luôn đi kèm với tiếng nói có sức ảnh hưởng.
Cho dù tất cả mọi người đều nhìn thấy sự mờ ám trong cử chỉ giữa hai người họ thì những điều này cũng không thể truyền ra bên ngoài phim trường.
Có điều, có thể nhìn thấy người có lai lịch cao quý như Uy Dịch Khang Minh mất mặt, bọn họ cũng không tính là lỗ.
Nụ cười của Christina như muốn chói mù mắt mọi người trong phim trường, đến ngay cả Statham kêu cô quay lại một lần nữa cảnh quay vừa rồi thì nụ cười trên mặt cô vẫn không vì thế mà bớt tươi.
Uy Dịch không có lòng dạ nào chú ý tới sắc mặt người xung quanh, gã một mình hụt hẫng ngồi trên ghế.
Trợ lý thấy bộ dáng này của gã liền vội vàng rót một ly đồ uống: "Uy Dịch....!Nước nè."
"Ừm."
Uy Dịch nhỏ giọng đáp lại một tiếng, nhận lấy ly nước, từ từ uống.
Tống Thanh Hàn rất vui khi nhìn thấy Sở Minh.
Dáng vẻ mắt sáng như phát quang này, trừ khi đóng phim, gã chưa từng thấy nó xuất hiện trong mắt Tống Thanh Hàn.
Hàn nhất định cũng rất yêu Sở.
Uy Dịch bây giờ cũng không tài nào hiểu nổi, bản thân rốt cuộc là đang nghĩ gì.
"Chúng ta đến đại giáo đường Venus, thế nào?"
Sau khi lên xe, Sở Minh nhớ đến tấm hình Tống Thanh Hàn gửi lúc trước, quay đầu lại nói.
"Dạ."
Tống Thanh Hàn nghiêng đầu suy nghĩ, gật đầu, cười nói: "Đạo diễn Statham quay phim đến điên luôn rồi, em còn không có cả thời gian đi ngắm nhìn xung quanh."
"Vậy hôm nay anh sẽ đi cùng em."
Sở Minh tự mình lái xe, Ngụy Khiêm và vệ sĩ ngồi chung một chiếc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Không cần phải nhìn ông chủ và bà chủ khoe ân ái nữa rồi.
Nếu còn xem nữa, anh sợ mình sẽ nhịn không được mà đi tìm bạn trai mất thôi!
Anh là trai thẳng chân chính đó.
Đại giáo đường Venus cách địa điểm quay của Tống Thanh Hàn không xa, vòng qua vài con đường, một hàng cây xanh đã xuất hiện trước mặt mấy người Tống Thanh Hàn.
Hai bên đường là hàng cây gỗ sam cao to, một tòa giáo đường to lớn đứng sừng sững trên thảm cỏ xanh non, trên phần đỉnh giáo đường nhọn nhọn được gắn một chiếc đồng hồ đang chạy không nhanh không chậm.
Một nhân viên giáo đường đang cầm một cây kéo lớn trong tay, thấy có người lạ đi đến, vội vàng bỏ kéo trong tay xuống, chào hỏi với họ: "Chào những vị khách quý đến từ phương Đông, cầu Chúa ban bình an."
Tống Thanh Hàn và Sở Minh cũng chắp tay chào.
"Không biết hai vị đến đây là để bái lễ hay là muốn cầu nguyện với Thiên Chúa?"
Nhân viên nhà thờ lịch sự hỏi rồi chỉ về phía đại giáo đường Venus sau lưng mình nói: "Nếu như muốn cầu nguyện với Thiên Chúa, hai vị có thể đi vào bên trong, Cha Maison đang ở bên trong."
Trên mặt người nhân viên nhà thờ kia là một nụ cười hiền từ: "Chúa sẽ chúc phúc cho hai người."
Tống Thanh Hàn hơi ngây người ra, sau đó nắm lấy tay Sở Minh nói: "Cảm ơn."
"Đi thôi."
Nhân viên nhà thờ cười híp mí.
Tống Thanh Hàn và Sở Minh tạm biệt ông rồi đi về phía giáo đường.
Giáo đường Venus trông vô cùng to lớn, uy nghiêm, khi lại gần nhìn, kết cấu và thiết kế của nó cũng rất tinh tế, hài hòa.
Những bức tường trắng tinh, những ô cửa thủy tinh trong suốt rực rỡ, những bức tượng thiên sứ có thể được bắt gặp bất cứ đâu, cùng với hoa cỏ trang nhã, ngát hương...!Nguy nga, trang nghiêm, thuần khiết, thiêng liêng.
Hôm nay không phải là ngày bái lễ, trong giáo đường cũng không có ai.
Một người đàn ông phương Tây mặc áo mục sư nhìn thấy họ từ ngoài bước vào, trên mặt có chút kinh ngạc, chỉ mỉm cười rồi nói: "Chào mừng các con đã đến đây."
"Các con đến để cầu nguyện sao?"
Ông giơ tay, dường như muốn bắt tay với họ.
Tống Thanh Hàn và Sở Minh bắt tay với ông, sau đó Tống Thanh Hàn trả lời: "Không phải, chúng con chỉ ghé thăm thôi, nếu như làm phiền đến Cha thì chúng con xin Người thứ lỗi."
"Không, sao lại phiền chứ."
Cha Maison lắc đầu, ôn hòa nói: "Đại giáo đường Venus rất đẹp đúng không?"
"Nên các con mới thích nó."
Ngữ khí của ông rất hiền hòa, "Điều này rất bình thường, Chúa sẽ hiểu và ủng hộ các con thôi."
"Cũng giống như việc Chúa sẽ hiểu và chúc phúc cho hai con vậy."
Thái độ của Cha Maison vô cùng hiền từ, ông nở một nụ cười ấm áp, "Đại giáo đường Venus còn có rất nhiều nơi đẹp, mong các con dạo chơi thật vui nhé."
Nói xong, ông đưa tay làm động tác cầu nguyện với hai người Tống Thanh Hàn rồi rời đi.
Giữa giáo đường là một bức tượng Jesus, bên cạnh là một bức tượng Đức Mẹ và một bức tượng thiên sứ, biểu cảm vô cùng trang nghiêm, yên bình.
Cả một giáo đường rộng lớn chỉ có hai người họ, bầu không khí trang nghiêm và thiêng liêng bao trùm khắp nơi đây.
Sở Minh đưa tay, nắm chặt tay Tống Thanh Hàn, sau đó có chút buồn cười nói: "Hàn Hàn, em nói xem, có giống như chúng mình đang kết hôn không?"
"Không giống."
Tống Thanh Hàn lắc đầu, tươi cười nói: "Không có mục sư, cũng không có người thân của anh."
Cậu ngẩng đầu hôn lên khóe môi Sở Minh: "Sau này chúng ta sẽ làm một hôn lễ thật sự được không?"
"Được."
Sở Minh nhẹ nhàng hôn lại cậu một cái, sau đó vân vê ngón tay cậu, nói: "Đợi đến lúc em không còn bận nữa, chúng ta liền thuê một hòn đảo, rồi mời mục sư và người thân đến, cùng nhau làm một hôn lễ thật sự."
"Ừm."
Tống Thanh Hàn cũng nắm chặt lấy tay Sở Minh, thấy lòng mình bỗng mềm nhũn.
"Trước lúc đó, chi bằng chúng ta diễn tập thử một lần đi."
Sở Minh đột nhiên có một ý tưởng kì lạ.
"...!Được."
"Anh Tống Thanh Hàn" Sở Minh học theo lời của mục sư, "Bất kể nghèo hay giàu, bệnh tật hay mạnh khỏe, khó khăn hay vui vẻ, đau khổ hay hạnh phúc, anh có đồng ý ở bên cạnh anh Sở Minh, mãi mãi không rời, yêu thương, bảo vệ anh ấy một đời hay không?"
Rõ ràng chỉ là lời Sở Minh đang hỏi mà thôi, nhưng Tống Thanh Hàn lại cảm giác như đang nghe thấy Cha sứ hỏi mình vậy.
Cậu ngẩn người ra một lúc rồi tươi cười, kiên định trả lời: "Tôi đồng ý."
"Anh Sở Minh, bất kể nghèo hay giàu, bệnh tật hay mạnh khỏe, khó khăn hay vui vẻ, đau khổ hay hạnh phúc, anh có đồng ý ở bên cạnh cậu Tống Thanh Hàn, mãi mãi không rời, yêu thương, bảo vệ cậu ấy một đời hay không?"
Sở Minh tự hỏi tự trả lời: "Tôi đồng ý."
Anh cúi đầu khóa chặt môi Tống Thanh Hàn, nhấm nháp hương vị đôi môi, sau đó không nhịn được mà nhíu mày, hiếm khi thấy anh ngượng ngùng, nói: "Cứ cảm thấy ngốc nghếch sao đó."
"Đâu có."
Tống Thanh Hàn mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Ở đây ngoài chúng ta ra, không có ai biết cả."
Sở Minh cũng coi như thở phào một hơi.
Hai người nắm tay nhau, dạo quanh giáo đường, mãi đến lúc mặt trời lặn mới lái xe rời đi.
"Anh lần này đến đây, công việc ở công ty phải làm sao?"
Về đến khách sạn, Tống Thanh Hàn đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
"Lần này tập đoàn có hợp tác với công ty bên này, cần anh phải qua đây một chuyến."
Khóe môi Sở Minh khẽ nhếch, "Nên anh phải ở lại đây khoảng ba ngày."
"Ba ngày hả?"
Tống Thanh Hàn thuận miệng lặp lại lời anh, sau đó bất giác nở một nụ cười, ánh mắt như phát sáng.
"Ừm, ba ngày."
Sở Minh giơ tay xoa tóc cậu, ánh mắt rất dịu dàng.
Mặc dù hai người họ, một người bận làm việc, một người bận quay phim, nhưng trong ba ngày này, suy cho cùng vẫn có thời gian gặp mặt.
Lúc chia xa, người nhớ nhung đối phương không chỉ có một mình Sở Minh.
Trước đây Tống Thanh Hàn không ngờ rằng bản thân sẽ nhớ nhung một người nhanh đến vậy.
Bất kể là kiếp trước hay trước khi gặp Sở Minh ở kiếp này, cậu đều sống một mình, nào có ngờ đến sẽ tồn tại một biến số như Sở Minh.
Nói trắng ra, bất kể là Tống Thanh Hàn hay Sở Minh, đều chính là biến số quan trọng trong cuộc đời lẫn nhau.
Kiếp trước, nếu như không có Đại Minh mang trong mình linh hồn của Sở Minh bầu bạn, Tống Thanh Hàn đã phát điên từ lâu rồi.
Kiếp này nếu như không có Sở Minh, có thể sẽ có một nửa xác suất sẽ đi theo con đường mòn của kiếp trước, có điều diễn biến và kết quả sẽ tốt hơn một chút mà thôi, suy cho cùng thì cũng là người đã từng chết một lần, nên cẩn thận thì vẫn phải cẩn thận.
Mà nếu như Sở Minh không gặp được Tống Thanh Hàn, anh có lẽ sẽ vẫn bình an sống hết một đời như kiếp trước.
Nhưng, cũng chỉ là có lẽ mà thôi.
Ý thức của anh trú ngụ trong người Đại Minh, nếu như không gặp được Tống Thanh Hàn, có thể là anh sẽ bởi vì vết thương từ tai nạn xe kia không được chữa trị mà nhiễm trùng, chết đi, đến lúc đó, ý thức của anh có thể thuận lợi về lại thân xác hay không, hay là sẽ phiêu du đến nơi nào, điều này căn bản không thể nào biết được.
Vận mệnh của bọn họ đã sớm quấn chặt lấy nhau, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, giữa hai người họ đều có sự ảnh hưởng lẫn nhau.
Cũng bởi vị mối liên hệ này, mà kiếp này bọn họ mới có thể đến với nhau.
Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của mình và Sở Minh rồi chầm chậm siết chặt hơn chút nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở- đột nhiên trẻ con- đại cẩu: Tôi nhiệt liệt yêu cầu kết hôn!
Hàn Hàn: Tán thành..