Không Chạm Đến Người


Sau khi về được Thượng Cửu Phong, Lăng Sương không chút nương tay ném Hắn vào Thủy Trận nhốt lại, mặc Hoắc Lang gào thét ing ỏi quay người rời đi
"Thả bản tôn ra"
"Là ngươi giở trò quỷ, không cân sức.

Ngươi bỏ kiếm xuống chúng ta đấu lại"
"Tiên nhân rách kia ngươi có nghe không, thả bản tôn ra"
Hắn cứ thế suốt một đêm oán hận tay đấm chân đá trong Thủy Trận mà chẳng ai mảy may quan tâm.

Vốn được gọi là Thủy Trận bởi vì nơi đây từ vách đá đến mặt nước đều được trận pháp bao lấy, chỉ cần bước vào nơi này dù sử dụng linh lực hay không thì cũng sẽ bị cái hang này từng chút rút hết pháp lực, cuối cùng lắng đọng lại hệt như mặt nước, không chút gợn sóng
Đây là hình phạt được cho là đáng sợ nhất Tiên giới
Tẫn Hoắc Lang gầm thét đập phá mãi mà cửa động vẫn không lay chuyển, cuối cùng Hắn kiệt sức gục xuống bất tỉnh.

Cả hang động trở về trạng thái yên tĩnh như ban đầu
Đến khi Hắn mở mắt ra lần nữa thì đã trôi qua ba ngày, đột nhiên Hoắc Lang cảm nhận được cơ thể có gì đó khác lạ, toàn thân được phủ lông mao đen huyền, bốn chi mọc móng vuốt sắc be bé, mặt dưới tứ chi lộ lớp thịt hồng mềm mại non nớt
Hoắc Lang ngồi ì trên đất, ngớ người.


Hắn như vậy mà cư nhiên bị BIẾN! THÀNH! THAI! THÚ! RỒI?!
Tại đây, một trận gào khóc lại diễn ra ầm ĩ, sinh vật nhỏ xíu đầy lông nhảy nhót trong hang rộng, hết cào chỗ này lại cấu chỗ kia, miệng nhỏ đầy nanh vuốt rên ư ử không thành tiếng.

Một bộ dạng vừa gào vừa cào vừa bất lực
"Ồn cái gì? "
Lúc này cửa động nặng nề mở ra cắt đứt tiếng gào lộn xộn của thai thú Hoắc Lang, nó ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh ngược sáng của người kia, dẫy dụa bất mãn
Diệp Lăng Sương thân vận lam y phủ hàm quang sạch sẽ bước đến gần cửa động đang hé mở.

Y tiến vào trong, hơi nhướng mày nhìn bóng dáng nho nhỏ của thai thú, cúi người luồn tay xuống bụng con thú nhỏ rồi dễ dàng nhấc nó lên mang ra khỏi Thủy Trận.

Từng bước đi về hướng Liên Tuyết Nguyệt
Ngự kiếm một đoạn đường, con thú kia vẫn không ngừng hồ nháo trên tay Lăng Sương nhưng Y thì vẫn bình đạm duy trì kiếm ý vững vàng đến Liên Tuyết Nguyệt, một ánh mắt cũng không nhìn đến thai thú Hoắc Lang
"Ta sẽ tạm giữ ngươi ở đây, không được làm loạn"
Diệp Lăng Sương thả con thú nhỏ xuống tĩnh thất, niệm chú niêm phong cánh cửa lại rồi từng bước ngồi lên tràn kỉ nhắm mắt tĩnh tọa.

Thai thú kia bị điểm huyệt ngoan ngoãn ngồi một cục dưới nền gỗ trừng mắt nhìn Y
Qua vài canh giờ, con thú nhỏ bắt đầu mấp máy miệng kêu lên mấy tiếng.

Lăng Sương mở mắt nhìn nó, thú nhỏ ôm bụng trưng dáng vẻ đáng thương nhìn lại Y
Lăng Sương vốn tu Vô Tình Đạo, vô dục, vô cầu, vô ưu, vô khả nên từ lâu đã không màn ăn uống.

Hoắc Lang truớc kia là một đại Ma Tôn tu vi hơn người, cũng đã sớm luyện được cách tích cốc, rũ bỏ ngũ vị tạp trần
Lần xuống Nhân gian gặm này nhai kia cũng chỉ là do mới lạ nên Hắn muốn nếm thử, nhưng hiện giờ Tẫn Hoắc Lang ở trong hình dạng của một ấu thú chưa lớn, không rõ tâm có bị ảnh hưởng không nhưng đến gần giờ Mùi lại bắt đầu có cảm giác rất đói bụng nên gào lên kinh phiền đến Lăng Sương
"Lại chuyện gì?"
Thai thú nhỏ kia như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra lại chỉ có thể ư ử không nói được lời nào, trông dáng vẻ vô cùng ấm ức.

Diệp Lăng Sương im lặng nhìn nó một lúc rồi lấy trong tay áo ra một con hạc giấy, niệm chú rồi ném ra cửa sổ
Nửa canh giờ sau, một mùi hương thoang thoảng truyền đến.


Con thai thú kia chống hai chân trước xuống đất ráng rướn người hóng theo mùi hương tỏa ra từ hướng cửa
Cửa gỗ dán giấy hiện lên hình ảnh của một nam nhân cao ráo đang cầm trên tay thứ gì đó từ ngoài gọi vào, trong giọng nói còn mang theo tia háo hức
"Tiểu Sương nhi giải chú, ta mang thức ăn đến đây"
Lăng Sương nâng tay phất áo một cái, cánh cửa mở ra.

Người đến là một thiếu niên độ chừng hai mươi tuổi, trên người là một y phục màu xanh ngọc tươi mát, cổ tay lúc lắc một phiến quạt nan tre.

Nhưng thứ khiến thai thú chú ý lại là hai tay bưng khay thức ăn của hắn
"Hiếm thấy đệ lại có nhã hứng đến vậy.

Lại đây, ta đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn thuộc hàng thượng phẩm của thiên hạ cho đệ này"
Trân Tĩnh vừa dứt lời đã thấy Lăng Sương vận nội lực nâng con thú nhỏ dưới đất đặt lên bàn, nói một câu với Trân Tĩnh rồi lại nhắm mắt ngưng thần
"Không phải đệ ăn"
Trân Tĩnh bất giác thốt lên một tiếng: "Hả?" rồi mắt đối mắt với con thú nhỏ bé xíu trên bàn.

Vậy là ngồi ăn chung với con này chứ không phải đệ đệ hả?
Trân Tĩnh ngơ ngác nhìn con thú nhỏ lông lá đen nhem nhẻm đang há miệng ngoạm mấy món đồ ăn trên bàn, nhìn cứ trông như bị bỏ đói lâu lắm rồi vậy.

Hắn chọt chọt nó rồi quay ra hỏi Diệp Lăng Sương
"Sương nhi, đứa nhỏ này đệ nhặt từ đâu về vậy? "

"Ma tôn Hắc Huyết Điện"
"Địa phận mới của gia tộc nào sao, nghe có vẻ...?"
Lời nói còn chưa dứt, tâm não của Trân Tĩnh ầm ầm xoay chuyển rồi trợn mắt kinh hãi hỏi lại Diệp Lăng Sương
"Đệ nói đây là Ma tôn Hắc Huyết Điện?"
"Ừm"
Trân Tĩnh trừng lớn mắt nhìn thai thú nhỏ bé từ nãy giờ vẫn cắm đầu nhai thức ăn, cõi lòng lay lắt phức tạp tuôn ra một đống thứ suy nghĩ kì quái.

Rốt cuộc là đệ đệ nhà hắn bản lĩnh to lớn đến thế nào mà có thể biến Ma đầu kia thành đứa nhỏ phàm ăn thế này?
"Đây thực sự là Ma tôn sao, nhìn không ra"
"Đệ vừa mang hắn ra khỏi Thủy trận"
"Chẳng trách, lời đồn có nói Ma tôn tính tình hiếu thắng luôn không chịu ngồi yên.

Thủy trận lại đặt thù, càng vận động càng nhanh tiêu hao khí lực, có lẽ đây là nguyên căn đi"
Nói đến đây, hắn lắc đầu hết cách cười trách Y
"Đệ cũng thật là".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận