Rất nhanh cả hai đã xuống đến nhân giới, Tẫn Hoắc Lang đáp xuống ở một nơi vắng người nhìn Lăng Sương bằng gương mặt thiếu đòn
"Làm gì?"
"Tiên nhân ngươi nổi bật quá, để ta sửa soạn cho ngươi một chút"
"Tránh ra"
"Yên nào yên nào, đợi một chút là xong rồi"
Tẫn Hoắc Lang vuốt vuốt đám tóc trắng của Y hệt như ngày trước Diệp Lăng Sương đã làm với Hắn.
Nghĩ nghĩ một lúc, Hoắc Lang âm thầm lấy trong y phục ra một cây lược gỗ hơi gồ ghề, đường nét chạm khắc cũng không quá tinh tế nhưng có thể nhìn ra nó là một cây lược
Hắn hắng giọng một cái rồi nói với Lăng Sương
"Tiên nhân, tóc ngươi rối quá.
Ngươi đưa ta lược ngọc đi, ta thay ngươi chải lại, sẵn tiện tạo kiểu cho ngươi luôn"
Diệp Lăng Sương trước nay luôn quan tâm đến vẻ bề ngoài, tiên phong đạo cốt luôn mang dung mạo sạch sẽ nên đối với những sự rối tung xộc xệch luôn mang đến cho Y cảm giác khó chịu như trở về khoảng thời gian lúc nhỏ
Lăng Sương ngoan ngoãn lấy trong túi trữ vật ra lược ngọc, cây lược đối với Hoắc Lang đã quá quen thuộc.
Hắn chỉ đợi lúc này lấy đồ vật Y đưa cất vào lớp y phục nơi lồng ngực, dùng cây lược gỗ hình dáng kì quái kia chải tóc cho Lăng Sương
Tẫn Hoắc Lang kéo Lăng Sương ngồi xuống kiếm ý vẫn còn đang lơ lửng, để lưng Lăng Sương hướng vào lòng ngực Hắn, tay bắt đầu nhẹ nhàng chải dọc làn tóc trắng bạc của Diệp Lăng Sương.
Đôi mắt Hoắc Lang như bị làn tóc Y cuốn lấy không thể dứt
"Tiên nhân, tóc ngươi.
Có thể đổi màu không?"
"Lại nói linh tinh cái gì?"
"Không gì"
Tẫn Hoắc Lang cuối cùng cũng chịu chải xong tóc cho Y, Hắn túm lấy tóc của Lăng Sương đan lại vào nhau thắt thành một dải dài xuống đến thắt lưng
Động tác Hắn vụng về, bím tóc thắt ra cũng không ngay thẳng nhưng Tẫn Hoắc Lang lại rất hài lòng nhìn Lăng Sương từ phía sau
Dáng người trước mặt Hoắc Lang không lớn, chỉ cao đến vai Hắn lại còn mảnh khảnh nhìn sao cũng thấy yếu ớt nhưng tính tình lại không nhỏ, rất hiếm khi ngoan ngoãn cười một cái.
Còn mái tóc trắng này sao lại đáng ghét như vậy, dù đẹp nhưng lần nào nhìn đến cũng làm Hoắc Lang bất an, cứ như chỉ cần lơ đãng Y sẽ biến mất trước mặt Hắn vậy
Nghĩ đến đây, Tẫn Hoắc Lang không nhịn được kéo Y ôm vào lòng, cả người Diệp Lăng Sương lúc này bị Hắn khoá chặt cũng không biết làm gì.
Đột nhiên Y nghe giọng nói sau lưng nhẹ bổng
"Tiên nhân, hay em gả cho ta đi.
Ở nơi của em đâu đâu cũng là linh thảo, cứ như em không thể sống nếu không có thuốc chữa bệnh vậy.
Ta không thích"
"Nói bậy"
"Tiên nhân, ta lần này không có nói bừa, đây là lời thật lòng.
Ta đảm bảo sẽ không để em chịu khổ"
Tẫn Hoắc Lang lại vùi sâu vào hõm cổ Y, tay Hắn đưa đến trước mặt Lăng Sương cây lược gỗ.
Giọng nói nhẹ nhàng
"Ta đã nhận vật định tình của em rồi, còn đây là vật định tình do ta mấy ngày trước tự làm.
Gả cho bổn tôn đi, ta sẽ không để em chịu khổ"
Diệp Lăng Sương nhìn cây lược nhỏ kỳ quái nằm gọn trên bàn tay rộng lớn của Hoắc Lang, không hiểu sao bản thân không cảm thấy khó chịu mà còn như rất hưởng thụ cảm giác hiện tại.
Y nghĩ đến đây, cố gắng quay mặt đi không nhìn đến lược gỗ
"Ngươi...câm miệng"
"Tiên nhân, ta tặng quà cho em, không thích sao?"
"Ta không lấy"
"Tổn thương quá, ta đã cố gắng lắm mới làm ra được đó.
Dù là không đẹp nhưng cũng ra dáng lắm mà, nếu không phải thân thể ta trời sinh nhanh lành vết thương thì tay ta đã nát thành một đống rồi"
Diệp Lăng Sương chưa kịp đề phòng đã bị Tẫn Hoắc Lang nhét lược gỗ vào người, cưỡng ép Y nhận.
Diệp Lăng Sương không còn cách nào, thở dài rồi đem lược gỗ ném vào túi trữ vật
Tẫn Hoắc Lang sau một lúc im lặng thì cuối cùng cũng chịu buông Y ra, Hắn cẩn thật đỡ Lăng Sương xuống khỏi kiếm ý.
Từ đâu lấy ra một cái mạn che, đội lên cho Y
"Đây là ta chuẩn bị trước đó, vốn muốn dẫn em đi chơi từ lâu rồi.
Nhưng lại sợ em xinh đẹp quá, đội cái này lên sẽ không sợ nữa"
Diệp Lăng Sương nhìn Hắn qua lớp mạn che, gương mặt Hoắc Lang mờ nhạt nhưng nụ cười lại đặt biệt chói mắt.
Hắn nắm tay Lăng Sương kéo đi, thu hút không ít sự chú ý của người đi đường.