Trước mắt Tư Hạ trở nên mông lung, liệu những điều Từ Sâm nói có phải là sự thật.
Trái cô bỗng thắt lại, cảm giác lo lắng không ngừng.
Nếu không phải tự mình chứng kiến thì cô sẽ không tin điều đó.
- Tư Hạ, em tỉnh táo đi, một người như hắn có xứng đáng để em phải như vậy không?
- Anh thôi đi! Tôi không muốn nói với anh nữa, còn bệnh nhân khác đang chờ.
Mời anh về cho.
- Phải làm sao em mới tin lời anh.
- Tôi sẽ kêu bảo vệ bên ngoài vào đấy.
- Được rồi, em hãy tự mình kiểm chứng đi.
Tư Hạ hoàn toàn mất tập trung vào công việc của mình, đầu óc cô chỉ toàn những suy nghĩ về anh.
- Bác sĩ, bác sĩ cô có nghe tôi nói không? Hình như sắc mặt cô ko tốt lắm?
- Con xin lỗi bác, con sẽ kêu người vào khám cho bác ạ!
Tư Hạ vội vàng đi ra ngoài, cô chạy đến dặn dò kỹ lưỡng ý tá Lâm sau đó nhanh chóng rời đi cùng hai vệ sĩ.
Chiếc xe lăn bánh chạy thẳng đến căn cứ bí mật.
Cô bước xuống xe vừa đi vào trong vừa mở điện thoại bấm gọi cho anh.
Tiếng chuông reo quen thuộc vang lên, linh tính cho thấy có điều gì bất ổn ở đây.
Vẻ mặt Tiểu Kiệt ngơ ngác khi nhìn thấy Tư Hạ, trên tay cậu chính là chiếc điện thoại của anh.
- Bác sĩ Hạ, sao..sao chị lại đến đây?
- Tại sao cậu lại giữ điện thoại của Chí Thần?
- Chuyện là..?
- Những ngày qua là ai nhắn tin cho tôi?
- Xin lỗi chị, Tư Hạ.
- Chí Thần đang ở đâu?
Tư Hạ thất thần ngồi xuống ghế sofa, hai tay cô run lên liên hồi sau khi nghe Tiểu Kiệt kể rõ mọi chuyện.
Ngàn mảnh vỡ như đâm sâu vào tim, hạnh phúc vừa thoáng qua thì đau thương đã ập tới.
- Chắc hẳn phải có cách cứu anh, đúng không?
Tiểu Kiệt giữ im lặng, cậu không còn cách nào phải giữ bí mật cho đến khi tới thời điểm thích hợp sẽ nói với Tư Hạ theo lời dặn của Chí Thần.
- Bác sĩ Hạ, em sẽ cố gắng hết sức.
Cậu nắm chặt lòng bàn tay, nhất định phải cứu anh bằng mọi giá.
--
Một tháng trôi qua, phiên toà xét xử đầu tiên được mở ra.
Nhìn thấy khuôn mặt hốc hác, đôi mắt trông mệt mỏi và có vẻ lặng lẽ của anh mà bấc giác hai dòng nước mắt tự nhiên rơi xuống.
Cô cố nén cảm xúc lại, thời khắc này phải thật mạnh mẽ để bảo vệ anh đến cùng.
Tất cả những cáo buộc Chí Thần đều đứng ra nhận tội không bào chữa.
Ngay sau đó, thẩm phán đã tuyên án tử với tội danh buôn bán vũ khí trái phép và giết người.
Anh sẽ là thành phần nguy hiểm khi tiếp tục ở bên ngoài xã hội.
Tư Hạ kích động đứng lên hét lớn:
- Chí Thần, tại sao anh lại làm thế? Công tố viên, thẩm phán anh ấy chỉ làm theo lệnh của lão Trần.
Chính lão là người đứng sau mọi chuyện chứ không phải là anh ấy.
Chí Thần cúi đầu xuống, hai mắt anh đỏ hoe dằn vặt trong tâm can.
"Xin lỗi em, Tư Hạ."
Thẩm phán dứt khoát ra lệnh:
- Kéo cô ấy ra ngoài ngay.
--
Đã ba ngày trôi qua, cô tự nhốt mình trong căn biệt thự riêng.
Những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, kiệt sức trong suy nghĩ làm cách nào để cứu anh trong vô vọng.
Nền trời xám đen ảm đạm bao quanh không gian nơi đây, kéo về những cơn mưa rào mang nét buồn cô liêu.
Cảnh vật bị bao phủ bởi lớp màn sương dày đặc, trông lạnh lẽo đến vô hồn.
Tâm trạng của người con gái nằm trên giường, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, trông có vẻ đang chìm vào màu sắc tối của thời tiết hôm nay.
Tiểu Kiệt gõ cửa, mang đồ ăn vào cho cô.
- Chị ăn chút gì đi, anh ấy sẽ không muốn nhìn chị suy sụp như thế này đâu.
- Tiểu Kiệt, tại sao mọi chuyện lại như vậy? Cậu thật sự không có cách nào sao?
- Đây là thư anh ấy viết gửi chị, sẽ là tất cả lời giải cho những chuyện sắp tới.
Nói xong Tiểu Kiệt bước ra nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tư Hạ nắm chặt bức thư trên tay, nhanh chóng mở ra xem:
"Tư Hạ, xin lỗi em vì nói những lời này quá muộn.
Đây là lựa chọn của riêng anh, xin em đừng quá đau buồn.
Anh không muốn nhìn thấy cô gái xinh đẹp nhất của anh phải khóc, càng không muốn em phải đau khổ vì anh hơn nữa.
Tất cả phải có một kết thúc để chấm dứt cho cuộc đời của anh, một tên trùm giang hồ đã hoạt động trong thành phố Đại Thành.
Đây chính là con đường duy nhất anh có thể rút lui khỏi giới, việc lựa chọn khó khăn này là để bảo vệ nhưng người anh yêu thương.
Tư Hạ, em đừng đợi anh nữa.
Anh không muốn mang những hy vọng mỏng manh để em phải thất vọng.
Anh yêu em rất nhiều, Tư Hạ."
Cô ôm mặt khóc nức nở, người đàn ông đáng thương này tại sao phải chịu nhiều đau khổ đến như vậy.
Cô phải tiếp tục sống sao đây nếu không có anh bên cạnh.
Hình ảnh yêu thương của anh như hiện ra trước mắt, những cái ôm hôn ấm áp như tiếp thêm sinh lực trong giấc mơ của cô.
Bàn tay vuốt ve khuôn mặt như in sâu từng đường nét trong tâm trí, cô sợ lắm, sợ một ngày quên mất dáng vẻ của người đàn ông này.