Khống Chế Dục

Tại dưới tình huống không đánh thuốc tê rõ ràng cảm giác được bác sĩ dùng cây kéo ở trên người mình, rõ ràng cảm giác được sau khi đứa nhỏ sinh ra đến bác sĩ lại một mũi một mũi khâu vết mổ lại, chỉ cần nghĩ lại liền ngay cả lòng muốn chết đều có.

Chẳng qua, trừ bỏ đẻ tự nhiên ở ngoài, đẻ bằng phương pháp mổ khôi phục quá chậm, không tốt cho đứa bé, so sánh với sinh đẻ tự nhiên, chẳng qua là một cái chịu tội trước một cái chịu tội sau thôi, thật sự không có gì để soi mói .

Bạc Tể Xuyên nhìn Phương Tiểu Thư tỉnh lại từ giấc mơ không yên ổn, cô gắt gao cau mày, môi nhúc nhích, hình như muốn nói cái gì, anh để sát tai vào bên môi cô, nghe được cô nói: "Đau quá..."

Bạc Tể Xuyên đau lòng không chịu được, nhưng là lại không dám xoa xoa giúp cô, chỉ có thể bất lực nghe tiếng hô đau của cô một chút thành lớn.

Lần này tuy nhiên không nghiêm trọng bằng sự đau khổ của cô trước khi mê man, lại cũng không chịu nổi.

Phương Tiểu Thư thủy chung không mở mắt ra, chính là hai tay không tự giác muốn nắm tay, thanh âm từ nhỏ đến lớn, vẫn hô đau.

Bạc Tể Xuyên tự nhiên cũng chưa phát giác hốc mắt của mình đã ửng đỏ, anh ngăn cản tay truyền dịch của Phương Tiểu Thư nắm tay, để tránh bị kim châm, môi mỏng hé mở, lại không biết nên nói cái gì với cô.

Hồi lâu, Bạc Tể Xuyên bắt đầu càng không ngừng xin lỗi, một lần lại một lần, không ngừng nói xong câu thực xin lỗi, giọng nói cúi đầu nặng nề của anh làm cho Phương Tiểu Thư đang kêu đau nhăn mày càng nhanh, cô cố sức mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ thật lâu mới chậm rãi rõ ràng.

cô xem Bạc Tể Xuyên đang ngồi cạnh mình hốc mắt đỏ lên giống nhau tùy thời có thể rơi nước mắt, có chút kinh ngạc cùng rung động, nhưng rất nhanh cô liền phản ứng lại đây.

cô hít vào một hơi, lộ ra một cái tươi cười suy yếu, cố nén sự đau đớn cười nói: "Tể Xuyên, anh đừng lo lắng, em không đau ..."

không đau? Làm sao có thể đâu? không đau vì sao nhíu mày, không đau vì sao tay sẽ run run?

Bạc Tể Xuyên biết cô là đang an ủi mình, nhưng là nhìn Phương Tiểu Thư đang nhịn đau còn muốn an ủi chính mình anh liền cảm thấy không có bất cứ lý do gì làm cho mình lại trở nên yếu ớt.

Anh "Ừ" một tiếng bằng giọng mũi rất nặng, vén lên tóc mái trên trán cô, hôn hôn cái trán của cô, thấp giọng nói: "Anh yêu em." Cánh môi của anh cọ vào bên má cô, tiếng nói giàu có từ tính quen thuộc của anh nhẹ giọng nói xong lời nói chân thành tha thiết, "Tiểu Thư, anh yêu em. Còn có cám ơn, nhưng là thực xin lỗi."

Phương Tiểu Thư không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, nụ cười này liền ảnh hưởng đến vết khâu, cô không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, Bạc Tể Xuyên lập tức hỏi: "Làm sao vậy? Đau ở đâu? Anh giúp em nhìn xem?"

Mặt Phương Tiểu Thư đỏ lên: "Có cái gì đẹp mặt ... Còn có vừa rồi anh khách sáo cái gì, quan hệ của hai chúng ta anh còn khách khí như vậy, vậy anh nhớ rõ lúc trước anh đã đồng ý với em, chờ em tốt lắm, anh cần phải..."

Phương Tiểu Thư còn chưa nói xong, Bạc Tể Xuyên liền đánh gãy lời của cô, bối rối lại còn thật sự nói: "Anh biết, anh nhớ rõ, anh sẽ, bây giờ em đừng nói nhiều như vậy, em mau ngủ đi, đang ngủ sẽ không đau."

Phương Tiểu Thư khó xử nhìn anh: "Nhưng là em không ngủ được... Em đã muốn ngủ thật lâu."

Bạc Tể Xuyên không biết xoay sở như thế nào, lần đầu tiên làm cha tuy anh đã làm rất nhiều công khóa, nhưng đến lúc chính thức lên sân khấu vẫn là hơi khẩn trương.

Phương Tiểu Thư cười cười, nhắc nhở anh nói: "Cho em xem đứa nhỏ đi."

Bạc Tể Xuyên lập tức lấy lại tinh thần, đem giường trẻ con đổ lên bên cạnh cô, chính mình đứng ở phía bên kia của giường trẻ con, cùng cô nhìn nhau cách một cái giường trẻ con.

Được rồi, kỳ thật cũng không rất xa, nhưng là biểu tình của Bạc Tể Xuyên lại có vẻ có chút mất mát.

Phương Tiểu Thư nhìn một chút hai đứa bé đang ngủ rất say sưa, trong lòng nói không nên lời thỏa mãn cùng vui vẻ, cô cảm thấy mình bị nhiều đau khổ như vậy đều là đáng giá, tại giờ khắc này cô rốt cục khắc sâu cảm nhận được tình thương của mẹ vĩ đại đến nhường nào.

Phương Tiểu Thư chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói với Bạc Tể Xuyên: "Tể Xuyên, kỳ thật em cũng nên cám ơn anh, cho em hai đứa bé..."

Bạc Tể Xuyên cứng ngắc đứng tại đó, mím môi không biết nên nói cái gì, đúng vậy, anh sợ nói sai chọc cô mất hứng, hoặc là lại làm cho cô nói rất nhiều giải thích với anh, anh thật sự rất sợ cô bị đau, bởi vì anh luôn cảm thấy cô bị đau, anh còn thấy đau hơn cô.

Đàn ông thật sự không nên làm điều gì không tốt với vợ mình, càng không nên phản bội vợ mình, tuyệt đối không thể chần chừ.

Cả đời người đàn ông không cần gặp bất cứ nỗi đau khổ gì, lần đầu tiên sẽ không đau, càng không cần sinh đứa nhỏ, cũng không cần giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà, tất cả những việc làm lụng vất vả đều là người phụ nữ.

Thân là một người con gái, một ngày công chúa, một tháng Hoàng Hậu, cả đời làm lụng vất vả, các cô nên bị nâng ở trong lòng bàn tay.

Loại cảm giác này nếu khi ngươi là một người chồng không cảm giác được, như vậy khi ngươi là cha của một bé gái, ngươi có thể cảm nhận được.

Phương Tiểu Thư rốt cuộc vẫn là đau, chưa nói vài câu liền nhắm mắt lại bắt đầu cố gắng thôi miên chính mình, trong lúc đó y tá đến thay đổi một lần nước biển, trong túi nước biển này không biết có thành phần thôi mien gì hay không, tóm lại sau khi thay đổi túi nước, Phương Tiểu Thư liền đang ngủ.

Bạc Tể Xuyên thấy cô đang ngủ, thật dài thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dựa vào ở bên cạnh giúp cô làm ấm tay.

Anh vô ý thức ngẩng đầu, lôi kéo rèm cửa sổ bên ngoài mơ hồ có thể thấy màu trắng nhạt, trời sắp sáng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui