Vốn dĩ không mong chị em nhà họ Mạch tranh giành tài sản mà mưu kế đến nước này, Kha Phong chưa từng mong mỏi được một đồng nào của họ, chỉ thấy cảnh này mà đau xót khôn nguôi.
Mạch Đăng không đấu lại Mạch Yên liền tức giật đập phá rồi chạy băng ra ngoài không ai cản được.
Những người trong biệt thự cũng không ai dám lên tiếng thắc mắc.
Kha Phong thấy hiện tại không làm gì được nên định rời khỏi biệt thự an toàn rồi mới tìm luật sư nói rõ chuyện.Một lát sau, mọi người trong biệt thự cuối cùng cũng được thở nhẹ nhõm mà đi ra ngoài, Kha Phong liền lập tức đi tìm ông luật sư nhưng ông ta đã sớm được hộ tống lên xe đi trước.
Cô bực tức gọi điện cho ông ta thì lại khóa máy, tiếp tục gọi cho Mạch Đăng kêu cậu ta bình tĩnh lại không gọi được.Tối đêm đó, mười một giờ khuya trong lúc đang làm lễ tang cho ông Khang thì có công an gọi đến điện thoại của Kha Phong báo là Mạch Đăng ba tiếng trước đâm xe xuống vực đã được đưa vào bệnh viện.
Tin này đến bất ngờ nhưng nhìn chung cũng dễ hiểu, sớm đã thấm thía sự mưu mô trong gia đình này nên Kha Phong cũng không lo lắng, chỉ biết thở dài hỏi vị trí nơi xảy ra tai nạn từ công an rồi kêu Trọng Đạt giúp mình giải quyết việc.Một tiếng sau người ta báo tin xe đã được trục vớt.
Mạch Đăng bị hôn mê sâu cả bác sĩ cũng không đoán được bao lâu thì tỉnh mặc dù đã được cứu chữa tận tình.
Trọng Đạt đem tin báo cho Kha Phong, ánh mắt cô lúc ấy đầy sầu não, trong lòng thở dài tự nói trong lòng "Ngày tháng sau này khó sống rồi!"Lúc này đứng nhìn di ảnh của ông Khang cô mới biết rằng việc ông ấy giáng chức cô là đang bảo vệ cô.
Chị em họ đấu đá chỉ đơn giản là vì họ không cùng một mẹ.
Còn cùng cha nhưng đã hại nhau như thế thì người dưng nước lã như cô còn bị tệ hơn thế nào? So với xích mích của Mạch Yên với em trai thì Kha Phong còn có xích mích lớn gấp trăm lần như thế với Mạch Yên.
Cô nhỏ hơn Mạch Yên năm tuổi, từng sống chung nhưng lại không hòa thuận, sớm đã cạch mặt từ tám năm trước vì hiểu lầm chuyện tình cảm tay ba.
Mạch Yên lên nắm quyền mà Kha Phong vẫn còn ở vị trí giám đốc thì sớm muộn không yên thân, thậm chí khó bảo toàn tính mạng.Bây giờ coi ra làm việc bưng trà rót nước cũng là một việc tốt.Ngày hôm sau, trong đám tang của cha nuôi Kha Phong lại chỉ có thể làm một vệ sĩ đứng gác bên ngoài mà không được vào thắp nhang.
Cả ngày hôm đó Kha Phong không rơi lệ nhưng trong tâm can sớm đã chết một phần.
Cô biết Mạch Yên sẽ không để cô yên, nhưng lần cuối cùng ông Khang trò chuyện với cô ông ấy đã nói sau khi hết bệnh sẽ giao hết việc công ty cho Mạch Yên rồi đến một hòn đảo an hưởng tuổi già, giao trách nhiệm giúp đỡ Mạch Yên quản lý công ty cho cô.
Với trách nhiệm đó, bây giờ Mạch Yên chính là chủ của cô, cô phải làm theo ý của cha nuôi.
Mạch Yên mưu tính hại cha, hại em trai nhưng không biết rằng cô ta không hại ai thì tài sản cũng sẽ thuộc về cô ta.….Màn đêm buông xuống là lúc đám tang kết thúc.
Kha Phong lén đến nơi chôn cất ông Khang quỳ bái bốn lại rồi rời đi.
Cảnh vật nơi này màn đêm hòa lớp sương mờ, dễ khiến lòng người cô quạnh, trong thâm tâm cô hồ như biết rằng năm sau nơi này sẽ mọc lên cỏ xanh và lần tới cô đến đây chưa chắc là có thể quay về được, hoặc là cũng nằm xuống đất như những người nằm lại nơi này.Dứt bỏ sự tiếc thương ở lại nơi tang thương, Kha Phong quay trở về căn hộ của mình.
Ở nơi tầng cao nhất cô nhìn xuống thành phố xô bồ với ánh đèn lấp lánh.
Căn phòng của cô mọi thứ đều có màu đen nhìn sơ qua chẳng có gì đặc biệt, chỉ có duy nhất một thanh kiếm được đặt trang trọng ở gần kệ sách, đó là quà ông Khang đã tặng cho cô.
Năm xưa cô luyện võ, loại binh khí cô dùng giỏi nhất chính là kiếm nên ông ấy đã tặng.Kha Phong từ lúc về nhà đã được hơn ba tiếng nhưng vẫn giữ y nguyên một tư thế ngồi trên giường nhìn thành phố qua cửa kính lớn.
Cô nghĩ những gì không ai biết được, nếu có ai biết thì có lẽ là ông Khang nhưng giờ ông ta đã chết rồi, chẳng còn ai trên đời này hiểu cô nữa..