Thư Dao mơ hồ cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, với tinh thần tò mò đó của mình thì cố gắng hỏi đến tận cùng, cô dò hỏi: “Chuyện không thoải mái đó bao gồm những tình huống gì?”
“Đau đớn khó có thể chịu đựng, hoặc là em sẽ cảm thấy khó thở,” Lương Diễn kiên nhẫn giải thích cho cô, “Ngoại trừ cái đó thì những thứ khó có thể chịu đựng còn lại đều không đáng là gì.”
Thư Dao cảm thấy mụ mị đầu óc, ngoại trừ hai chuyện đó ra thì còn có cái gì khó có thể chịu đựng hơn nữa.
Nhưng cô biết lúc này Lương Diễn đang nổi giận nên không hỏi nhiều, ngoan ngoãn lên tiếng.
Lương Diễn cúi đầu, kề sát vào bên tai cô, giọng trầm thấp: “Bánh su kem, em phải nhớ thật rõ cái từ này, nếu không cho dù em có khóc lóc thế nào anh cũng không ngừng lại đâu.”
Anh hôn lên phần cổ ngọc ngà của Thư Dao, để lại từng dấu vết mờ nhạt trên đó: “Gọi một tiếng ‘anh zai’ nào, để ‘anh zai’ bắt đầu dạy dỗ em.”
Hạt mưa như chuỗi hạt cứ rơi mãi không dứt, không ngừng nhỏ giọt xuống những tán cây dày rộng bên ngoài cửa sổ.
Sau mùa hoa nở, chỉ còn lại màu lá xanh ngắt cùng với thân cây vững chãi.
Mới sáng sớm hôm nay, Thư Thiển Thiển lấy lý do thất tình cần phải giải sầu nên vừa mới lên chuyến bay ra nước ngoài.
Thư Minh Quân còn đang muốn thẩm vấn cô ấy nhưng phải bỏ cuộc, đành phải hỏi Thư Thế Minh trước.
Buổi chiều, Thư Minh Quân vừa mới nhận được tin tức của Lương Diễn.
Lúc trước có khi mấy ngày liên tục Thư Minh Quân không nhận được tin nhắn của Thư Dao, gọi điện qua thì tắt máy nên mới cảm thấy không ổn.
Cô phát hiện ra kể từ sau khi em gái mình mất tích, cô lần theo định vị điện thoại của em gái mới tìm đến một cửa hàng điện thoại sang tay.
Thư Minh Quân trả một số tiền thì ông chủ ở đó mới lén nói cho cô biết cái điện thoại này là do tên ăn trộm trộm được rồi bán lại cho ông ta.
Vừa lúc đó đoạn video về cảnh thân mật của Thư Dao và Lương Diễn bị tung ra, Thư Minh Quân vừa liếc mắt đã nhận ra đó là em gái mình, trực tiếp đến thẳng chỗ của Lương Diễn để đòi người, nên không rảnh tiếp tục truy cứu chuyện cái điện thoại nữa.
Cho đến mấy hôm trước Lương Diễn cho người đi điều tra về cái điện thoại, cũng không biết đã dùng phương pháp gì mà lại tra ra được thời điểm ba năm trước lúc tên trộm theo dõi để trộm cái điện thoại đó.
Biểu hiện theo dõi rõ ràng như vậy, cái điện thoại đó đúng là lén lút trộm ra từ trên người Thư Thiển Thiển.
Hai tuần trước khi Lương Diễn nhặt được Thư Dao thì Tô Oản Diễm đã trốn ra từ bệnh viện tâm thần, Thư Thiển Thiển lấy được điện thoại của Thư Dao thì dùng cách nói của cô để tiếp tục trả lời tin nhắn của Thư Minh Quân.
Thư Minh Quân lại không biết thời gian đó xảy ra chuyện gì nhưng cô yêu cầu phải hỏi cho rõ ràng rốt cuộc ba của Thư Thiển Thiển có phải là ba ruột của cô hay không.
Đây cũng là chuyện mà Lương Diễn yêu cầu cô phải làm rõ.
Thư Minh Quân ngồi cùng Thư Thế Minh, tay đè lại đùi, cô nhìn ba ruột của mình, hỏi thẳng: “Thư Thiển Thiến có phải em gái ruột của con hay không?”
Thư Thiển Thiển và Thư Dao nói ra chính là hai người con được nhận nuôi cùng lúc, lúc trước mẹ của Thư Thiển Thiển chết ở trong nhà của Thư Dao, để lại một người con gái, cũng chính là Thư Thiển Thiển, không nơi nương tựa, Thư Thế Minh nhận cô làm con gái rồi đem về nhà nuôi.
Quý Nam Thư và Thư Thế Minh xem như là liên hôn, tuy tình cảm giữa hai bên không thể nói tốt như thế nào nhưng cũng không xấu, nhưng từ sau khi Thư Thiển Thiển vào nhà thì quan hệ của hai người họ lập tức trở nên vô cùng vi diệu.
Thư Minh Quân cũng từng oán hận ba mình ngoại tình nhưng khi đó tuổi tác của Thư Dao và Thư Thiển Thiển xấp xỉ nhau, ông vậy mà đã che giấu mẹ của cô nhiều năm như vậy.
Nhưng qua chuyện lần này của Thư Dao, khi tìm hiểu nguồn gốc thì Thư Minh Quân phát hiện ra một điểm bất đồng.
Thư Thế Minh và mẹ của Thư Thiển Thiển quen nhau là do một chầu rượu, sau đó mới phát sinh quan hệ, mẹ của Thư Thiển Thiển có thai rồi nói với Thư Thế Minh; Thư Thế Minh đồng ý bỏ tiền cho bà ta đi phá thai cũng không chấp nhận tiến thêm một bước quan hệ, trong cơn tức giận nên tìm được ông Thư.
Ngày đó, trong cơn tức giận, Tô Oản Diễm đã mang theo súng.
Thư Thế Minh ngồi dưới ánh đèn, nhìn con gái đang chất vấn mình như vậy, ông khom người lại, một hồi lâu mới nói: “Không phải.”
Thư Minh Quân cảm giác như có ai đó nắm chặt lấy cổ họng của mình.
“Chuyện năm đó con đã biết cả rồi,” Thư Thế Minh chậm rãi nói, “Mẹ của con bé chết trong nhà của chúng ta, ba rất có lỗi với bà ấy.
Huống hồ lúc đó Thư Thiển Thiển cũng xấp xỉ tuổi của Thư Dao, còn không còn ai thân thích nữa.”
Móng tay của Thư Minh Quân găm sâu vào trong lòng bàn tay, “Mẹ con có biết không?”
“Biết,” Thư Thế Minh nói, “Mẹ con đồng ý.”
Hoàn toàn trùng khớp với phán đoán của cô và Lương Diễn.
Rốt cuộc Thư Minh Quân cũng hiểu ra, lý do tại sao Thư Thế Minh rõ ràng không thích Thư Thiển Thiển nhưng lại không trách cứ gì mấy.
Thì ra chỉ xuất phát từ nỗi áy náy với mẹ của cô ta.
Thư Thế Minh không mấy quan tâm đ ến chuyện gia đình nên rất ít khi để tâm đ ến chuyện giáo dục con cái, càng không trò chuyện tâm tình cùng với con mình.
Trong ấn tượng của Thư Minh Quân, ba của cô giống như một cỗ máy vô tình chỉ chăm kiếm tiền, cho các cô điều kiện dồi dào để phát triển nhưng sẽ không cho các cô quá nhiều sự quan tâm.
Lúc trước cho dù là chuyện Thư Dao xuất hiện vấn đề tâm lý, cũng chỉ có Thư Minh Quân bầu bạn trò chuyện cùng cô.
Ngược lại, Thư Thế Minh không chút bận tâm nào về chuyện đó, ông cho rằng đó chỉ là vấn đề tâm lý tuổi dậy thì, chờ sau khi trưởng thành là xong.
Thư Minh Quân cảm thấy may mắn là cô không phải là một người chỉ biết chăm chăm nghe theo lời ba mình, cô nhìn Thư Thế Minh, hỏi: “Ba à, nếu như Thiển Thiển bắt tay với Tô Oản Diễm hãm hại Dao Dao, thì ba sẽ làm sao?”
Thư Thế Minh ngạc nhiên nhìn Thư Minh Quân, ông không hiểu được ý của cô là gì: “Cái gì?”
“Bây giờ ba lập tức gọi điện cho Thư Thiển Thiển trở về đi, đóng băng luôn thẻ ngân hàng của nó,” Thư Minh Quân nắm chặt hai bàn tay, hạ thấp giọng nói, “Anh Lương có việc muốn gặp nó.”
Cô hơi ngẩng mặt lên, giống như đang nhìn ra phía cửa sổ sau lưng Thư Thế Minh, bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống, gió lay xào xạc, e là đêm nay sắp có bão.
Bên kia, mưa không ngừng rơi, gió lướt qua nhánh liễu.
Dưới những tán cây xanh biết là những chùm cherry đỏ mọng, dường như là vừa mới rơi rụng xuống, thấm đẫm nước mưa.
Chim chóc đậu lại trên tán cây, khẽ đập cánh như muốn lén lấy cho mình một quả cherry căng đỏ.
Mỏ chim mổ vào làm chùm cherry rung rinh, móng chân chim lại bám chặt vào nhánh cây phía trên làm chấn động đến những giọt nước mưa đọng trên đó, không ngừng rơi xuống, thấm ướt lông chim.
Dự báo thời tiết hôm nay đã lầm, nguyên bản gió nhẹ mưa phùn đã chuyển thành mưa rền gió dữ, giữa không trung giăng đầy mây xám đã xẹt ngang một tia chớp sáng lóa, ầm ầm ù ù tiếng sấm rền không dứt.
Chim chóc nghe được bên trong phòng truyền ra tiếng cầu xin rất khẽ, giọng của cô gái rất mông lung, còn theo tiếng khóc nức nở, người đàn ông không ngừng dao động, sẵn giọng hỏi cô: “Sau này còn dám đi đêm không về nữa không?”
Cô gái nhỏ giọng trả lời, còn gọi một tiếng anh trai.
Nói cô cũng không dám nói nữa.
Lũ chim vô ý vô tứ nghe lén chuyện trong nhà người ta, vẫn mổ quả cherry như cũ.
Cherry vừa chín không bao lâu, vừa ngọt vừa thơm, căng mọng nước, cắn vào một cái thì nước đã tràn ra.
Nửa giờ sau, chim chóc mới vừa lòng mà bay đi.
Trong phòng, Thư Dao dựa vào thành bồn tắm, dường như không ngồi nổi, hai tay cô ôm đầu gối, để mặc cho Lương Diễn gội đầu cho cô.
Áo sơ mi và quần âu của Lương Diễn vẫn còn mặc ngay ngắn trên người, chỉ có tay áo sơ mi được xắn lên lộ ra đường cong cơ bắp săn chắc trên cánh tay.
Rõ ràng là một vẻ ngoài nghiêm cẩn nên đến văn phòng làm việc nhưng bây giờ lại đang dịu dàng tắm rửa cho Thư Dao.
Phần cơ bắp căng cứng của Thư Dao đã được thả lỏng, vết đỏ trên cổ tay lờ mờ thấy được, nhưng cũng không đau.
Nút thắt cà vạt rất điêu luyện, vừa đủ cho cổ tay của cô cử động, chỉ có điều trong quá trình đó Thư Dao đúng là khó có thể chịu đựng được, giãy giụa vào cái mới để lại dấu vết.
Chỗ bị cột trên cổ tay có chút ngứa, cô không chịu được nên đưa tay gãi gãi, lại bị Lương Diễn nắm lại: “Đừng gãi.”
Mới vừa bị dạy dỗ xong, Thư Dao nhanh chóng ngoan ngoãn lại, nhúc nhích cũng không dám.
Lương Diễn vấy nước rửa sạch bọt xà phòng trên cổ tay cô.
Nhìn kỹ lại rồi thổi thổi.
“Đừng đụng vào, ngủ một giấc thì ngày mai sẽ hết thôi,” Lương Diễn nói, “Lần sau đừng có lộn xộn nữa thì sẽ không đỏ.”
“...!Lần sau?”
Anh còn muốn có lần sau?
Chất rượu trong người Thư Dao còn chưa tan hết, gương mặt đỏ lên, cụp mắt nhìn thấy trên mặt nước toàn là bọt xà phòng, khẽ khàng nói.
Cô ngượng ngùng nói chuyện với Lương Diễn, mà Lương Diễn lại như rất vui lòng làm việc này cho cô, anh kiên nhẫn dùng dầu gội tạo bọt rồi xoa lên tóc cô, lòng bàn tay mềm nhẹ mát xa da đầu.
Độ ấm từ ngón tay anh không ngừng xoa bóp trên da đầu cô, cuối cùng Thư Dao cũng hiểu được cảm giác của con mèo khi được vuốt lông, không nhịn được mà hừ một tiếng.
Lương Diễn lập tức dừng lại, hỏi: “Làm đau em sao?”
Thư Dao lắc đầu: “Không có.”
Thật ra cô có thể cảm nhận được Lương Diễn đang kiểm soát lực tay của mình, bất kể là gội đầu cho cô hay là vừa nãy.
Giống như một con dã thú hung hãn thu vuốt lại.
Nhưng Thư Dao cũng phát hiện dưới sự đùa bỡn đó của con thú thì cảm giác của cô đã bị k1ch thích không nhanh không chậm, rất nhiều lần khát cầu đều bị dụ dỗ thành nói những lời vô cùng khó có thể mở miệng, mới có thể thỏa mãn được.
Giống như việc sư tử vờn con mồi, cần phải vờn cho đã rồi mới bắt đầu vào bữa tiệc thịnh soạn.
Tuy rằng Thư Dao từng nhìn thấy heo chạy, nhưng việc xem và nói lại là hai chuyện khác nhau, càng nghĩ tới thì càng đỏ mặt, thậm chí cô còn vùi mặt vào thành bồn tắm, tránh để Lương Diễn nhìn thấy.
Nhưng cô lại bị tay anh kéo lại, tránh cho cô ụp mặt xuống bồn tắm đầy xà phòng: “Em làm gì vậy?’
Thư Dao không nói chuyện, gương mặt đỏ bừng.
Tóc đã được anh tỉ mỉ gội qua một lần, không bỏ sót bất cứ điểm nào, bao gồm cả vành tai của cô.
Lương Diễn nắm lấy vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi vừa xả nước vừa mát xa cho cô.
Anh nhìn thấy Thư Dao đỏ rần từ vành tai đến cổ, vươn tay xoa thử lên chỗ bị đỏ, mắt thường có thể nhìn thấy được càng đỏ hơn.
Anh xoa đuôi tóc ướt nhẹp của cô, những sợi tóc mềm mại luồn qua kẽ tay anh, hỏi: “Không thoải mái?”
Lâu sau, mới nghe được Thư Dao rầu rĩ một tiếng: “Không phải.”
Dừng lại một chút, cô nói tiếp: “Em cảm thấy lời anh nói nhưng lại không có thực chút nào, rõ ràng đã nói là chỉ cần em nói từ ‘Bánh su kem’ thì anh sẽ dừng.”
Lương Diễn cười, ngắt lời cô: “Em xác định lúc đó là đau?”
Thư Dao bị một câu của anh làm cho nghẹn lời, hồi sau mới hung hăng trả lời lại: “Em chính là chưa quen đó, anh, sao anh lại …” Cô tìm không ra từ để hình dung Lương Diễn, hừ một tiếng, “Ác liệt.”
“Ừ,” Lương Diễn thừa nhận, “Là anh ác liệt.”
Thật ra Thư Dao có chút mệt mỏi, nhiều lần mất một lượng lớn nước như vậy làm cô không còn năng lượng để tiếp tục đôi co với Lương Diễn.
Cô ngáp một cái, cụp mi mắt xuống.
Chờ khi Lương Diễn rửa sạch sẽ những bộ phận khác thì Thư Dao đã không còn sức chống cự, cô chỉ có thể nghi hoặc, kề sát bên tai Lương Diễn, tò mò hỏi: “Sao anh có thể nhịn được cái đó vậy?”
Cô nói trong mịt mờ.
Đôi mắt vì không kiềm được nước mắt nên ửng hồng, cô đã mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng giữ chút tỉnh táo.
Bị anh khi dễ đúng là đáng thương mà.
Lương Diễn vóc nước lên rửa sạch bọt xà phòng dính bên hông của cô, ôn hòa trả lời: “Còn chưa tới lúc.”
Thư Dao cũng không thể hiểu được.
Không khí mới vừa nãy vô cùng ướt át, nếu như Lương Diễn làm tiếp đến bước kia thì cô cũng không có tâm lý bài xích quá lớn, giống như táo đỏ chín mọng sẽ lên men rượu làm say lòng người.
Đây cũng là chuyện nước chảy thành sông, một chuyện hết sức tự nhiên.
Nhưng Lương Diễn lại không như vậy.
Cánh tay của Thư Dao vắt lên thành bồn tắm, Lương Diễn kêu cô nhấc chân lên, xả nước, lại thay nước mới vào tiếp tục nhâm.
Anh hiểu hết những thói quen nhỏ của Thư Dao, bao gồm việc cô thích ngâm mình trong nước.
Thời gian ba tháng đã đủ để Lương Diễn hiểu được điều gì có thể làm cho Thư Dao sung sướng.
Cũng không biết Thư Dao lấy lá gan từ đâu ra mà cô bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy cổ anh, hít một hơi sâu rồi hôn lên má anh.
Lại nhanh chóng buông ra, cuộn người trong góc, nhìn anh cười.
Lương Diễn ngơ ngẩn.
Áo sơ mi của anh bị Thư Dao cố ý trét bọt xà phòng lên, bọt nước thấm ra áo, ẩm ướt dính vào người anh.
Mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ còn quẩn quanh trên ngón tay nhưng người thì đã trốn đâu mất.
Giống như một người cá trốn thoát từ trong tay anh, trốn đến một nơi khác tự do tự tại.