Minh Trạch bật cười, nội tâm cảm thấy cô gái trước mặt đúng là không hổ danh là cánh tay đắc lực của cố chủ tịch Khang Huy, giả tạo ở trình thượng thừa rồi.
Thấy hắn cười, bảy phần đường nét trên gương mặt Kha Phong bỗng trở nên đáng sợ, cô nói tiếp nhưng lại là muốn dò la tâm ý của hắn, giọng nói trầm xuống có chút nham hiểm:“Có vẻ anh Trạch có chuyện gì buồn cười thì phải, có thể kể cho tôi nghe có được không? Tối qua hình như anh vẫn còn chuyện muốn nói.”Minh Trạch hiểu ý, tự ý đẩy xe lăn của mình tới gần cô, đưa tay ra đặt lên eo cô, ngẩng mặt nhìn cô tỏ ánh mắt như đang cưng chiều nhưng thực chất là đang đối chọi đầy căm ghét:“Phải, chúng ta còn rất nhiều chuyện để nói.
Cô có thể vừa dẫn tôi đi tham quan công ty vừa nói chuyện có được không?”Kha Phong bị đụng chạm vào người sắt mặt liền trở nên hung dữ miệng thì cười nhưng mắt lại trừng nhìn anh ta:“Được chứ, rất hân hạnh.”Nói dứt lời, cô liền gạt tay hắn rồi nắm chặt tay cầm xe lăn mà đẩy đi.
Minh Trạch cứ như vậy mà bị đẩy đi, càng đi xa thì nét mặt hắn càng khó coi, có lẽ hắn biết sợ rồi.
Trước lực đẩy xe nhanh như bay của Kha Phong, Minh Trạch bàng hoàng ngoảnh lại nhìn Trí đang đứng bất động ở đàng xa.
Trí vẫn đang đơ người, mất một hồi mới giật mình vội chạy theo nhưng đã quá trễ rồi, Kha Phong đã đưa Minh Trạch vào trong thang máy.
Khi Trí chạy tới thì cửa cũng gần đóng lại, Minh Trạch lo sợ chồm người về phía trước để lấy tay chặn cửa nhưng lại bị Kha Phong đánh mạnh, thế là cửa đóng kín lại, hắn rơi vào kết cục đau khổ do chính mình tự chui vào.Trong thang máy, gương mặt của Kha Phong chưa bao giờ đáng sợ đến thế, cô ấn nút tầng cao nhất, bẻ khớp ngón tay rồi lắc cổ qua lại kêu lên mấy tiếng “rộp rộp”.
Minh Trạch có hơi lạnh người nhưng cố tỏ ra mình ổn, vội cảnh cáo trước:“Kha Phong, tôi cảnh cáo cô, ở đây là công ty của cô, nếu tôi có mệnh hệ gì thì công ty các người không được yên đâu.
Chuyện hôm qua tôi không báo công an, cô cũng nên biết điều đừng gây sự.”Kha Phong nhếch mép cười đầy khinh bỉ, bước chân nhẹ tiến sát, bàn tay mạnh bạo bóp cổ của Minh Trạch đè đầu hắn vào tường, trầm giọng nói:“Tôi cũng cảnh cáo anh, làm gì cũng nên biết chừng mực, anh chưa biết rõ con người của tôi thì đừng tùy ý động chạm vào.
Nếu còn dám chạm vào tôi, hôm nay anh ra khỏi thang máy này mà mất cái gì đó cũng đừng trách tôi.”Luồng sát khí mà Kha Phong toát ra khiến Minh Trạch bị lấn áp.
Đây là lần đầu tiên hắn bị phụ nữ áp vào tường nói chuyện kiểu này, cảm thấy thú vị, huống hồ trong mắt hắn rõ ràng là một kẻ mưu mô không thua kém gì Kha Phong, hai người ngang ngửa nhau không dễ gì mà sợ hãi.
Ngước nhìn Kha Phong một hồi, hắn lại cố ý tỏ ra bỡn cợt đưa tay sờ lên vai cô, nói:“Hóa ra là cô ghét bị động vào người, xem ra phụ nữ ai cũng hay ngại ngùng giống nhau.
Tôi rất thích kiểu phụ nữ như cô, rất có sức hút..”Kha Phong nghe lời trêu ghẹo này của đàn ông cũng đã quá nhiều nên không còn xa lạ nữa, bàn tay của hắn cứ để anh ta sờ cho đã cô chỉ càng bóp chặt cổ hắn hơn xem ai phải cầu xin.
Một lần dùng lực của cô quả thật khiến hắn thấm đau, bàn tay kia cũng không còn sức sờ soạng nữa mà bỏ xuống bắt đầu thay đổi sắc mặt nhìn cô:“Tôi bỏ tay rồi, cô cũng nên bỏ tay ra đi.”Cô mỉm cười, giả vờ buông lỏng tay nhưng ngay sau đó là một cú đập mạnh đầu hắn vào tường, nhân lúc hắn chưa tỉnh táo lại cho thêm một cước vào ngực rồi đạp ngã xe lăn khiến hắn ngã xổng xoàng trên đất.
Lần này hắn không còn bỡn cợt được nữa, nằm dưới sàn ôm ngực có vẻ rất đau.
Kha Phong thấy vậy liền ngồi xuống túm lấy tóc kéo mặt hắn lên, nghiến răng dữ tợn nói:“Anh nên tránh xa tôi ra, giữ tốt cái miệng của anh lại, đừng để tôi phải cho anh vài đường dao trên mặt nữa.
Chuyện hợp tác với công ty của tôi anh cũng nên biết điều mà đồng ý đi, không đồng ý thì tôi không dám bảo đảm anh sẽ sống hết tuần này đâu.”Minh Trạch nhìn vào mắt cô, tuy đau nhưng vẫn khinh thường mà trả lời:“Cô dám giết tôi lần nữa sao?”“Anh đoán thử xem.”Nói dứt lời, Kha Phong đỡ xe lăn lên, kéo anh ta đừng dậy dìu ngồi vào xe lăn.
Minh Trạch đầy hoang mang, trong đầu còn nghĩ cô đã biết nhượng bộ rồi nên thầm cười.
Nhưng chỉ ít giây sau đó hắn sẽ phải hối hận.Minh Trạch vừa ngồi vào vị trí không lâu thì cửa thang máy mở ra, Kha Phong đẩy xe ra ngoài, trước mặt bấy giờ hiện ra là sân thượng vắng người, gió lùa tứ hướng làm có chút lạnh sống lưng.
Thái độ im lặng của Kha Phong lúc này càng làm cảm thấy nguy hiểm, khiến hắn có chút lo sợ.
Kha Phong chờ đúng thời điểm liếc mắt nhìn một cái, vừa nhìn sắc mặt tái nhạt của hắn thì đã biết hắn đã vào bẫy của mình.
Cô nhếch mép cười đắc ý, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn:“Sân thượng này cao đúng năm mươi tầng, vừa đủ để khiến một tảng thịt nát thành chao.”Minh Trạch nghe sự uy hiếp này trong vô thức rợn tóc gáy, hắn cũng không dám đánh cược mạng mình.
Hít một hơi dài đầy lòng ngực, hắn trông có vẻ không cam tâm nhưng đành giữ mạng trước nên nói:“Được rồi, được rồi, tôi sẽ đồng ý hợp tác nhưng với một điều kiện."Kha Phong liền vội hỏi lại:"Điều kiện gì?""Cô giúp tôi làm cho ông Kay rời khỏi tập đoàn Đàm Thịnh và hứa không ám sát tôi nữa.Nghe xong yêu cầu này cô có chút phân vân.
Nhìn vào mặt người đàn ông này cô cũng đoán được hắn không mấy yêu thương cha dượng của mình, việc kêu cô làm thế cũng không quá khó hiểu.
Thế nhưng chuyện anh ta tại sao biết bí mật của công ty vẫn chưa có đáp án, nếu có hỏi thì chắc chắn hắn cũng không tiết lộ.
Đồng ý với yêu cầu này thì không giết anh ta diệt hậu họa được, giữ lại kẻ biết quá nhiều thứ cũng không phải chuyện tốt lành, lòng tin người đối với cô lại là thứ quá xa xỉ.
Thấy Kha Phong chần chừ, Minh Trạch thầm đoán ra cô vẫn không bỏ ý định diệt khẩu.
Biết được điều này hắn cũng không có ý định tuân thủ lời hứa.
Hai kẻ xảo quyệt đưa ra lời hứa với nhau, liệu kẻ nào sẽ tuân thủ?Hai người nhìn vào mắt nhau như đang dò la, trông chẳng có ai thành thật, đúng là chẳng ai đáng tin tưởng.
Giữa lúc ấy, đám người của vệ sĩ Trí đi thang máy lên tới, trong đám còn có cả Đạt.
Cửa thang máy vừa mở, Đạt nóng lòng không đợi được mà chạy vọt ra ngoài.
Nhìn thấy Kha Phong và Minh Trạch đang nhìn nhau đắm đuối, Đạt lớn tiếng gọi to:“Phong!”Tiếng gọi làm cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người, Kha Phong bước lùi lại rồi tiến tới chỗ của Đạt trong khi Trí chạy tới chỗ của Minh Trạch.
Đạt kéo tay cô ra xa, bỗng nhiên khẽ nói nhỏ:“Tôi điều tra ra được một chuyện.
Cuộc họp hôm đó của chủ tịch có mời ông Tô Đình đến, ông Tô Đình đó là cha ruột của hắn ta.
Trong lúc nói chuyện có chút xung đột nên ông ta quay về trước, nhưng chưa tới nửa tiếng sau thì vụ ám sát xảy ra.
Chuyện này rất đáng nghi.”Kha Phong nghe vậy liền nhớ đến vài chuyện rồi nói ra trong vô thức:“Cha ruột của hắn là ông Tô Đình sao?...Nếu vậy thì…”Nói đến đây, cô quay đầu nhìn lại Minh Trạch một lần nữa, sau đó nhanh chóng đi vào thang máy, Đạt vội vã chạy theo.
Ông Tô Đình mà họ nhắc đến là một ông chủ có tiếng và có thế lực rất mạnh trong giới buôn lậu vụ khí.
Dường như thông tin mới này đã khiến cô nghĩ ra được việc gì đó có ích cho mình.
Minh Trạch thấy Kha Phong rời đi liền quay lại nhìn.
Vài phút sau, hắn di chuyển xe lăn đến gần lang can sân thượng, điệu bộ có vẻ không gấp gáp, điềm tĩnh ngắm nhìn cảnh vật trên cao, toát ra vẻ ám muội, anh ta hít một vài hơi không khí mát mẻ, xoa nhẹ vai đau của mình rồi nói với Trí:“Giúp tôi điều tra cô ta, nơi ở, xuất thân, khá khứ, từng xung đột với ai, có mối quan hệ tốt với ai, tra rõ từng cái cho tôi.
Tra xong thì giúp tôi gửi tới nhà cô ta một món quà…”.