Người ta nói tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa không sai, Tịnh Nhã nàng đã từ bỏ rồi sao hai người nàng không muốn gặp nhất lại cứ thay phiên đến tìm nàng. Họ chẳng phải cứ vui vẻ hạnh phúc mà sống, đừng quan tâm đến nàng không được sao ? Thường Hy nhìn vào trong nhà ái ngại, nàng có nên bước vào. Tịnh Nhã lên tiếng thay cho Thường Hy, người con gái như hoa như ngọc, như tiên nữa hạ phàm kia. Nàng nhớ một thời xa xưa của mình Hạo Hiên ca ca của nàng thích gì nàng đều quyết tâm làm cho được nhưng ai ngờ niềm yêu thích đó đều xuất phát từ Thường Hy, Tịnh Nhã khẽ nhếch môi lạnh lẽo:
- Tỷ không ở phủ lại rãnh rỗi tìm muội ?
- Ta ... ta ..
Tịnh Nhã lịch sự ngồi xuống một cái ghế gần đó, thuận tay rót cho Thường Hy một tách trà. Ở nơi này của nàng thật không có thức uống cao sang, quý tộc đâu ?
- Muội chỉ có thể mời tỷ ly trà hơi lạnh này thôi. Tỷ không ngại thì cứ dùng.
- Tịnh Nhã! Muội hận ta có phải không ?
Tịnh Nhã cười khuẩy, hận sao ? Nàng có tư cách để hận một ai sao ?
- Tỷ lại nói ngược rồi, tỷ không hận muội thì thôi sao lại hỏi muội có hận tỷ không ?
Thường Hy tay run run nắm lấy ống tay áo của mình. Thật sự mà nói chuyện ngày đó Thường Hy là người biết tất cả, nàng lại im lặng để mọi chuyện xảy ra như thế này. Nàng thật sự căm ghét tại sao Tịnh Nhã lại phát sinh quan hệ với Hạo Hiên chứ , đành phải ích kỷ để Tịnh Nhã chịu dày vò còn nàng thì có thuận lợi làm thê tử của Hạo Hiên.
- Tịnh Nhã! Muội thích Hạo Hiên ... ?
- Thích sao ? Thái tử là con trai của hoàng đế, dân nữ tầm thường như muội, tài nghệ lại không bằng ai làm sao dám trèo cao!
- Tịnh Nhã! Ta đến đây là muốn nói chuyện với muội.
Tịnh Nhã cảm thấy một luồng hơi nóng từ bụng cuộn lên, triệu chứng ôm nghén này thật không muốn phải cho Thường Hy biết. Nếu biết hài tử của nàng sẽ nguy mất nhưng rốt cuộc vẫn là chịu không nổi nên Ụa..! Thường Hy sửng sốt nhìn Tịnh Nhã, muội ấy không phải là ...
- Muội có sao không ?
Tịnh Nhã khoác tay với ý không sao, Thường Hy khoác áo choàng lên người:
- Muội không khỏe thì nghỉ ngơi đi, khi nào ta lại đến.
Tịnh Nhã trong lòng hồi hộp, tỷ ấy sẽ không nghi ngờ chứ. Thường Hy vừa đi thì Hạo Kỳ cũng vừa đến, hắn huýt sáo vui vẻ mang thức ăn đến cho Tịnh Nhã.
- Tịnh Nhã! Xem ta đem gì cho muội đây ?
- Huynh là mang thức ăn đến nữa sao ? Nơi này muội vẫn còn nhiều lắm á.
Hạo Kỳ tự nhiên rót cho mình chén trà, chỉ cần ở bên Tịnh Nhã thì tâm trạng hắn tốt hơn hẳn, vui vẻ phấn chấn, dù là nhà tranh vách lá hắn cũng chẳng cần quan tâm.
- Muội có thai tất nhiên phải bồi bổ rồi. Nếu muội không nhận ta đành bắt muội về cung của ta à.
Tịnh Nhã huơ huơ tay:
- Không cần đâu! Muội nhận.
- Ta có tin này cho muội. Nam Cung thừa tướng đã xin từ quan, phụ hoàng cũng đã chấp thuận. Có lẽ một tháng sau sẽ giao lại ấn quan.
Tịnh Nhã hơi buồn nhưng cũng rất mừng vì nếu phụ thân không làm quan nữa. Nàng cũng không cần phải lo lắng Hạo Hiên sẽ làm hại tính mạng của họ.
- Muội có muốn gặp Nam Cung thừa tướng không ?
Tịnh Nhã ngàn lần muốn nói có nhưng chợt thắt tim lại, liệu phụ thân có muốn gặp lại đứa con gái bất hiếu này không ? Liền lắp bắp đáp lời:
- Muội nghĩ phụ thân không muốn gặp muội đâu! Đa tạ huynh
Hạo Kỳ gật đầu liền thấy trời hôm nay khá tốt, hắn bèn đưa ra ý tưởng cùng Tịnh Nhã đi dạo thả diều. Lâu rồi hắn không được cùng Tịnh Nhã vui chơi như lúc nhỏ, Tịnh Nhã không suy nghĩ liền gật đầu. Nàng rất muốn như cánh diều kia, có thể bay lên không trung, tự do tự tại không cần biết là khi hết gió thì diều sẽ không bay được nữa cũng giống như nàng vậy.
Lãnh Hạo Hiên lúc này đang ôm mỹ nhân trong lòng mà hạnh phúc ngập tràn, nhưng mỹ nhân trong lòng hắn như có chuyện muốn nói, nàng cứ lâu lâu lại ngước nhìn hắn rồi lại thôi:
- Thường Hy! Nàng có chuyện gì sao ?
- Thái tử! Chàng có thể giúp Tịnh Nhã không ? Dù gì nàng ấy bây giờ rất tội nghiệp.
Hạo Hiên nhìn Thường Hy triều mến:
- Được! Chỉ cần nàng muốn. Người đâu mang một ngàn lượng tới khu phố phía Tây cho ta, giao cho người tên Tịnh Nhã
Thường Hy đưa ngón tay lên miệng của Hạo Hiên, hắn nắm lấy bàn tay ấy rồi hôn nhẹ:
- Ý thiếp không phải vậy! Chàng đã cùng Tịnh Nhã .... hơn nữa bây giờ muội ấy lại có thai, chàng nói xem con cháu hoàng thất sao lại lưu lạc ngoài kia chịu khổ được chứ ?
- Cái gì ? Nàng ấy có thai sao ?
Thường Hy tỏ ra lương thiện bao dung liền gật đầu, Lãnh Hạo Hiên hắn thật không ngờ Tịnh Nhã lại giấu hắn chuyện có thai, đúng là gan cùng mình.
- Nàng muốn ta rước Tịnh Nhã vào phủ ?
- Đúng vậy!
- Được! Nhưng phải chờ đại hôn của ta và nàng xong đã.
Thường Hy cụp mắt vẻ sâu xa gật đầu hài lòng. Đó cũng là sự nhượng bộ cuối cùng của nàng rồi, thái tử sau này sẽ là vua một nước, dù gì cũng là tam cung lục viện. Thường Hy nàng chỉ cần dùng lương thiện và hiểu chuyện e sau này còn không trị được bọn phi thiếp kia sao ?
Hôm nay đi chơi cả ngày Tịnh Nhã như lại trở về kí ức tuổi thơ, nàng mỉm cười vẫy vẫy tay từ biệt Lãnh Hạo Kỳ rồi bước vào trong. Bây giờ chắc Tiểu Liên đang chuẩn bị cơm tối rồi, vừa đi vừa định lên tiếng gọi Tiểu Liên thì một bàn tay thần bí đã khiến cho Tịnh Nhã im lặng. Hắn phi thân một cái đã đến nhà của hắn, chính là cung thái tử - Hiên Cung. Tịnh Nhã bị ném xuống giường không thương tiếc, nàng dùng tay che chở cho cái bụng của mình. Lãnh Hạo Hiên tàn nhẫn dùng kiếm chĩa thẳng vào cổ của Tịnh Nhã:
- Nói! Ngươi đang có thai đúng không ?
Tịnh Nhã lắc đầu, giọng lắp bắp:
- Không... không có.
- Vậy để ta thử xem ngươi thành thật bao nhiêu.
Nói xong hắn liền thô bạo kéo nàng đứng lên rồi mở cánh cửa mật thất bước vào. Tịnh Nhã sợ hãi nhìn xung quanh, ánh đuốc loe lói, lúc sáng lúc tối làm cho người ta rợn cả người. Nơi này đầy sát khí như vậy, hắn rốt cuộc muốn làm gì ?
- Thả ta ra! Ta không nói dối mà.
- Im miệng. Ngươi sẽ biết nói dối ta thì phải nhận hậu quả như thế nào.
Cuối cùng cũng đến một nơi, toàn là nam nhân nhưng họ đều không có vẻ bình thường. Tịnh Nhã nhìn bọn họ lo sợ.
- Ngươi muốn làm gì ta ?
- Ta cho ngươi biết, bọn họ đều là tù nhân của ta, ngươi nghĩ xem bọn họ đã lâu không gần nữ nhân, hôm nay ta sẽ ban phát cho bọn họ được cái vinh dự đó.
Tịnh Nhã rơi nước mắt, lắc đầu, nắm lấy tay hắn mà lay lay:
- Không.. không ta không muốn! Cầu xin ngươi thả ta ra được không ?
- Người đâu! Mang nàng ta vào trong, ta muốn biết nàng ta có phải mang thai hay không ?
Bọn thuộc hạ liền ái ngại nhìn nhau song cũng tuân lệnh vâng lời. Tịnh Nhã gào thét đến đâu cũng chỉ có vậy, người đó vẫn không tha cho nàng sao:
- Lãnh Hạo Hiên ! Ta hận ngươi, mãi mãi hận ngươi.
Bên ngoài phòng giam, Lãnh Hạo Hiên lạnh lùng ngồi trên ghế xem kịch hay. Con của Lãnh Hạo Hiên ta ngươi xứng đáng mang nó sao ?
Tịnh Nhã dùng tay dùng chân để chống trả những tên tù nhân đang tiến tới gần nhưng sức của nàng chỉ như con thỏ thì làm sao đấu lại được 4 đến 5 tên to khỏe này đây. Roẹt!!! Roẹt Chiếc áo của nàng đã rách đi phần tay áo, đôi tay trắng noãn lộ rõ ra càng làm tăng dục tính của những tên tù nhân.
- Không được tới đây! Các người... tránh xa ta ra ...
Một tên đã vồ lấy thân thể nàng mà tùy ý nhào nắn, những tên khác thay nhau rờ rậm lại thêm những cái va chạm thân thể đáng ghê tởm, còn mạnh bạo để lại dấu răng và những mảng đỏ trên người nàng. Tịnh Nhã chống cự đến khi sức tàn nhìn ra bên ngoài mới thấy kẻ nhẫn tâm đó đang ung dung xem như chẳng có chuyện gì. Những tên tù nhân đang chuẩn bị xâm chiếm nàng thì nàng dù một chút sức còn lại đá vào bụng những tên đó. Những tên đó lâu ngày bị giam lỏng nên có phần điên tiết tát cho Tịnh Nhã hai cái khiến cho cái mặt của nàng đau rát và sưng vù lên. Tên khác thì đá vào bụng nàng thật mạnh. Tịnh Nhã rơi nước nước mắt rồi ngất đi. Hài nhi! Mẫu thân xin lỗi con! Một dòng máu đỏ từ hạ thân Tịnh Nhã tràn ra lan theo hai bên đùi nhưng những tên đó không dừng lại, mấy người bọn hắn đang thay nhau chờ đợi để được khoái lạc. Lãnh Hạo Hiên bên ngoài hài lòng ra dấu cho thuộc hạ vào lôi Tịnh Nhã ra ngoài. Quả thật nàng là đang mang thai.
- Người đâu! Đưa nàng ta xuống phòng củi cho ta.