Trong hoa viên khoe sắc thắm của Bích Phượng Cung, một dáng vẻ đang nghiêm túc cùng với ánh mắt khẩn thiết quyết tâm phải xin được sự chấp thuận của hoàng hậu nương nương. Lãnh Hạo Kỳ là hoàng tử từ nhỏ luôn sống phóng khoáng tự do, lại càng không bị ràng buộc bởi điều gì. Nhưng một khi đã quyết làm được chuyện gì thì phải làm cho bằng được. Dáng vẻ phong trần, mái tóc xõa dài chỉ bới gọn ở phần tóc phía sau khác hẳn với vẻ nghiêm túc cao ngạo của thái tử gia. Nói là huynh đệ ruột thịt cũng không ai tin. Lão ma ma trong Bích Phượng Cung thở dài có ý muốn khuyên nhủ:
- Nhị hoàng tử! Người hà tất phải làm khổ mình, làm khó hoàng hậu nương nương.
- Hoa ma ma! Ta thật sự muốn mẫu hậu chấp nhận nàng ấy. Ta sẽ quỳ cho đến khi nào mẫu hậu đồng ý.
- Nhưng ...
Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết đó làm cho Hoa ma ma cũng ít nhiều cảm thông được một chút nhưng hơn ai hết bà thừa biết hoàng hậu sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này. Một dân nữ làm sao có thể trở thành hoàng tử phi cao quý được. Dòng máu hoàng thất là quyền quý không thể làm mất thể diện được.
Trong tẩm cung, hoàng hậu đang ưu tư suy nghĩ. Già rồi, mới chỉ có mấy năm mà hoàng hậu năm nào giờ đã thay đổi chút ít, trên gương mặt có những nếp nhăn ở khóe mắt rồi. Hai đứa con của bà đều làm bà lo lắng, chuyện của Thái tử năm năm về trước cũng đã làm bà phiền lòng lắm rồi bây giờ lại đến Hạo Kỳ. Thật lòng mà nói từ nhỏ đến lớn Hạo Kỳ chưa bao giờ làm bà thất vọng nhưng lần này lại nằng nặc nhất quyết đòi lấy một dân nữ ở Hương Thành làm thê tử. Ngay cả cô nương kia như thế nào bà còn chưa gặp mặt. Cô nương đó phải hay không biết Hạo Kỳ là hoàng tử liền một bước trèo cao bước vào hoàng thất, một bước thành phượng hoàng.
- Hoa ma ma! Nó vẫn còn ngây ngốc quỳ ở ngoài kia sao ?
- Bẩm nương nương! Đã quỳ 5 canh giờ rồi ạ!
Đứa trẻ này lần này lại kiên quyết như vậy, giấu lại những tâm tư trong lòng bà cho truyền Hạo Kỳ vào tiếp kiến. Dù gì nghe một chút cũng không vấn đề gì.
- Hạo Kỳ! Con thật sự muốn thành thân với nàng ấy. Ngay cả khi mẫu hậu không biết gì về nàng ta ?
Lãnh Hạo Kỳ liền tỏ vẻ như một đứa trẻ đáng thương đang vòi vĩnh mẫu hậu hắn:
- Mẫu hậu cũng biết nàng ấy đó ạ.
Hoàng hậu có chút khởi sắc, cứ nghĩ là dân nữ tầm thường nhưng có lẽ không phải vậy, nếu là con cháu nhà thế gia thì cũng không vấn đề gì.
- Là thiên kim nhà nào ?
Lãnh Hạo Kỳ mỉm cười hạnh phúc:
- Chính là thiên kim nhà Nam Cung - Nam Cung Tịnh Nhã.
Vừa nghe đến tên Tịnh Nhã, hoàng hậu như chưa hoàn hồn được. Con trai bà có phải hoang tưởng rồi không ? Nam Cung Tịnh Nhã đã chết cách đây năm năm, vậy thì còn Tịnh Nhã nào nữa ?
- Mẫu hậu! Người là đang nghĩ nhi thần bị hoang tưởng sao ? Tịnh Nhã vẫn còn sống, nàng ấy đang sống cùng với Nam Cung phu nhân ở Hương Thành.
Hoàng hậu đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, sao mà nó có thể đọc được suy nghĩ trong đầu bà thế nhỉ ? Tịnh Nhã còn sống nhưng ngày trước, Tịnh Nhã mang danh hiệu thái tử phi tương lai làm càng hưởng lạc chốn nhân gian. Hôm nay lại tới Lãnh Hạo Kỳ muốn thành thân cùng Tịnh Nhã, đây có nên gọi là nghiệt duyên hay không ?
- Hạo Kỳ! Có một chuyện con không biết. Tịnh Nhã ngày trước ước định gả cho hoàng huynh con nhưng vì phạm đại tội, nhưng phụ hoàng con đã nhân từ tha cho cả nhà Nam Cung rồi không ?
Lãnh Hạo Kỳ tỏ vẻ lắc đầu không biết, chuyện hắn biết chỉ từ lúc hắn bắt đầu trở về và gặp Tịnh Nhã trên phố thôi, chuyện trước đó hắn thật sự cũng muốn biết.
- Tịnh Nhã nuôi nam sủng bên ngoài, hoang dâm vô độ. Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất cho hoàng thất, không chém đầu là còn may rồi.
- Không thể nào... Tịnh Nhã con biết không phải người như vậy ?
- Mẫu hậu không tin chuyện đó nhưng nhân chứng cũng đã đầy đủ, hơn nữa trên người của Tịnh Nhã không có thủ cung sa. Làm sao ta có thể không tin cơ chứ.
Tịnh Nhã có thai, chuyện này mẫu hậu hắn không biết, và tác giả chính là hoàng huynh hắn - Lãnh Hạo Hiên. Nếu hắn nói ra sự thật Tịnh Nhã không phải người như vậy thì liệu mọi chuyện có theo ý hắn không ? Nếu hắn cứ im lặng như vậy, thì chuyện của hắn và Tịnh Nhã sẽ không dễ dàng gì. Cuối cùng hắn chọn cách thứ nhất, hắn không thể để mọi người cứ hiểu lầm Tịnh Nhã.
- Mẫu hậu! Chuyện năm xưa đều là do có người có ý hãm hại hòng gây tiếng xấu cho Tịnh Nhã.
- Không thể nào ? Hoàng thượng cũng đã tra ra chân tướng, con làm sao biết có người cố ý gây chuyện làm khó dễ cho Tịnh Nhã.
Lãnh Hạo Kỳ đều đều, hắn đảm bảo những chuyện mà hắn nói đều là sự thật và hắn chắc chắn như vậy. Thái độ của hoàng huynh kì lạ như vậy càng chứng minh giả thuyết của hắn là đúng.
- Khi nhi thần trở về vô tình gặp Tịnh Nhã trên phố, nàng ấy đang bán vải để mưu sinh. Cũng trong một dịp tình cờ nhi thần biết được Tịnh Nhã có thai. Nhưng Tịnh Nhã luôn cố gắng che giấu, không hề hé lộ nửa lời. Gần đến ngày đại hôn của hoàng huynh, thái độ của hoàng huynh càng thấy lạ và khi bắt gặp Tịnh Nhã trong Hiên Cung, hoàng huynh khẳng định Tịnh Nhã là thiếp của huynh ấy. Tịnh Nhã lúc đó đã mất con trong bụng nên sinh u uất, hận chính mình không thể chết đi. Vậy là nàng ấy chọn cách tự vẫn.
Hoàng hậu như không thể tin được chuyện này. Ngẫm nghĩ lại Hạo Kỳ nói cũng có lý, Hạo Hiên đã không chấp nhận cuộc hôn nhân này nhưng vẫn ép Tịnh Nhã vào đường cùng. Hung thủ có phải là Hiên nhi ? Nếu đúng là vậy thì đúng là Hiên nhi đã thật sự rất độc ác với Tịnh Nhã rồi. Một cô nương chỉ mới 18 tuổi lại chịu cảnh tai tiếng như vậy, lại còn phải đối mặt với Nam Cung phủ như thế nào ? Cái thai trong bụng là của Hiên nhi sao ? Nhiều chuyện như vậy làm bà phải đau đầu rồi à.
- Chuyện của con mẫu hậu cần suy tính lại ? Con cứ về cung nghỉ ngơi đi.
- Nhi thần mong mẫu hậu sáng suốt, thật sự nhi thần rất thích Tịnh Nhã.
Hoàng hậu mệt mỏi phất tay cho lui. Chuyện này hệ trọng rồi, nếu quả thật Tịnh Nhã đã từng mang thai con của Hiên nhi, bây giờ lại gả cho Hạo Kỳ. Chuyện này còn không phải là nực cười trong thiên hạ, làm đảo lộn hoàng thất. Suy tính cho kĩ thì mọi chuyện rắc rối chẳng phải từ mối quan hệ của không rõ ràng của Hiên nhi và Tịnh Nhã sao ?
Hạo Kỳ ra về mà lòng không khỏi mong mỏi. Hắn chọn cách này hy vọng mẫu hậu hắn sẽ suy nghĩ lại chuyện của hắn và Tịnh Nhã.
Hai ngày sau ở Hương Thành trước cửa trang viện của nhà Nam Cung, một đoàn người nam có nữ có, đứng đầu là một thái giám trông có vẻ uy quyền, phía sau là lễ vật toàn trân bảo quý hiếm. Hắn cung kính với Nam Cung phu nhân làm cho mọi người trong viện ai cũng ngạc nhiên, đều muốn biết chuyện gì đang diễn ra:
- Nam cung phu nhân! đây chính là lễ vật đính ước của Thái tử dành cho tiểu thư.
Nam Cung phu nhân liền cau mày, Tịnh Nhã năm đó tự sát là chuyện mà bà thấy đau lòng nhất, khó khăn lắm Tịnh Nhã mới được hồi sinh. Làm sao bà có thể để con gái mình một lần nữa bỏ mạng nơi lồng son quyền quý đó. Vẻ mặt lạnh nhạt như không có cách nào chấp nhận chuyện này, tất cả đều thu vào trong mắt của vị công công kia:
- Phiền công công về cung bẩm báo là Nam Cung tiểu thư đã có hôn phu, một chữ tín không thể nói là bỏ được.
Lúc này, Tịnh Nhã cùng Tiểu Liên vừa về đến phủ. Từ xa nàng đã nhìn thấy bao nhiêu là lễ vật xếp dài thành một hàng. Hạo Kỳ ca ca là đến nhà hỏi nàng sao ? Trái tim thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực nhỏ bé.
- Mẫu thân! Có chuyện gì sao ạ ?
Vị công công kia nhìn thấy Tịnh Nhã liền xoay qua hành lễ:
- Là Thái tử muốn người làm trắc phi của người!
Tịnh Nhã thầm rủa trong lòng. Hắn là vẫn ngoan cố như vậy sao ? Được! Nàng muốn xem hắn sẽ chịu đựng đến mức này.
- Được! Với điều kiện ta muốn làm thái tử phi, mang kiệu mười người khiêng đến đây rước ta và hắn sẽ đi bộ từ cổng Hương Thành vào đây! Thế nào?
Vị công công kia e ngại nhìn Tịnh Nhã, chuyện này là không thể nào. Thái tử phi phải chính hoàng thượng hạ thánh chỉ. Nam Cung tiểu thư này quả thật biết làm khó người khác.
- Vậy nô tài đành phải dùng đến cách khác thôi.
Tịnh Nhã chưa kịp hiểu hắn sẽ làm gì thì cả người bị nhấc bổng lên, ngay cả Nam Cung phu nhân cũng bất ngờ với hành động này, bà chỉ kịp thốt lên:
- Tiểu Nhã! Các người là đang dùng uy quyền cưỡng ép...
- Nam Cung phu nhân! Thái tử gia là hoàng đế tương lai, e rằng người muốn hái sao thì không khó, cả thiên hạ này có gì làm khó được ngài ấy. Người hà tất phải chuốc họa vào thân.
Tiểu Nhã bên này vẫn chống cự quyết liệt liền bị một ma ma dùng khăn trắng có tẩm thuốc mê để nàng im lặng. Tiếng hô hào vang cả con đường ....