Khi Tịnh Nhã tỉnh lại cũng đã về đến kinh thành, nhìn bộ y phục đỏ thẫm trên người, không hiểu sao nàng lại thấy vô cùng chói mắt, cắn môi như thể uất hận trong người không biết xả vào đâu. Lén lút tháo cây trâm trên đầu xuống nhét vào tay áo. Hôm nay nếu không phải nàng chết thì hắn chết. Tiếng hô hào ngoài cửa làm Tịnh Nhã thức tỉnh, ngồi ngay ngắn trên giường, trở lại gương mặt lạnh lùng như tuyết mùa đông:
- Tham kiến thái tử phi!
Thường Hy trang phục lộng lẫy, dáng đi phiêu diêu thoát tục như tiên nữ hạ phàm bước vào Hoàn Nhã cung. À hóa ra thái tử cũng thật là đối đãi thật tốt với thiếp thất , lại còn chính tay ngự bút ban tặng cho trắc phi tương lai một biệt cung riêng gọi là Hoàn Nhã cung. Thường Hy nhếch môi xem thường nhưng phút chốc lại trở nên thân thiện như ngày nào:
- Muội muội!
Tiếng muội muội này nghe như rót mật vào tai Tịnh Nhã, Thường Hy vẫn như ngày nào không thay đổi nhưng trong lòng thì nàng rõ hơn ai hết, chính là nàng ta có thể biến mọi thứ trở nên thành vô tình, bản thân mình thì trở thành một ngọc nữ vô tội.
- Tịnh Nhã! Muội không vui sao ?
Tịnh Nhã vẫn là không muốn trả lời, không chấp nhận hôn sự này liền bị cưỡng ép mang về, nàng nên nói thế nào. Đôi mắt vẫn là nhìn vào phía trước vô hồn. Thường Hy bức bối trong lòng, phớt lờ ta sao. Tịnh Nhã! Muội đúng là vẫn cứng đầu như ngày nào.
- Muội sao vậy? Sao lại không trả lời tỷ ? Muội xem lúc trước ta làm thế nào cũng không thể bù đắp cho muội, trong lòng luôn có chút cắn rứt. Hôm nay muội đường hoàng chính chính vào phủ xem như tâm nguyện của ta cũng được hoàn thành rồi.
Thường Hy thân mật nắm tay Tịnh Nhã nhưng Tịnh Nhã cảm thấy thật buồn cười, chịu chia sẻ phu quân của mình lại còn cười cười nói nói với tì thiếp. Điều này thật hay giả? Tịnh Nhã co bàn tay lại thoát khỏi bàn tay của Thường Hy. Thường Hy liền té trên giường xuống, diễn cũng hơi lố rồi đó. Sức của Tịnh Nhã chỉ là một cái rụt tay thì làm gì mà xô té được nàng ta.
Thường Hy cảm thấy bụng mình khẽ đau nhói liền rưng rưng nhỏ lệ, đưa tay về phía Tịnh Nhã.
- Tịnh Nhã! Cứu... ta...
Tịnh Nhã vẫn không để ý đến Thường Hy, vẫn ngồi bất động như một pho tượng trên giường. Chốc chốc lại liếc nhìn xuống bên dưới. Tiếng hành lễ thái tử đã tới cũng không làm cho Tịnh Nhã chú ý. Lãnh Hạo Hiên bước vào liền thấy Thường Hy mặt mày nhăn nhó, xanh xao tái mét liền không suy nghĩ bế Thường Hy lên và cho truyền thái y. Hắn không quên chừa lại cái ánh mắt nghi ngờ dán vào người Tịnh Nhã. Không cần nghĩ cũng biết hắn nghĩ gì, lời nói của nàng làm gì có giá trị khiến hắn tin tưởng chứ.
Thường Hy lo lắng khẩn nhìn vị thái y đang bắt mạch:
- Bổn cung không sao chứ ? Thái y ...
- Thái tử! chúc mừng ngài. Thái tử phi đã có hỷ, thời gian này nương nương cẩn trọng dưỡng thai.
Lãnh Hạo Hiên mừng không ngớt, cả niềm hạnh phúc đều hiện lên trên mặt. Hắn dường như đã quên mất tân nương của hắn ở cung Hoàn Nhã. Mãi đến tận đêm, hắn mới nhớ hóa ra hắn còn một trắc phi đang chờ hắn ở một nơi khác trong Hiên Cung. Hắn dùng mọi cách để đoạt nàng về nhưng lại quên mất nàng, trong lòng hắn có chút bức rứt. Hắn thấy Thường Hy đã say giấc liền cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi tiến về Hoàn Nhã Cung. Nhìn thấy Tịnh Nhã ngồi ngay ngắn trên giường, ánh mắt có chút vô hồn vào khoảng không vô định. Nàng là đang nhớ Hạo Kỳ sao?
- Tịnh Nhã!
Vẫn không có biểu hiện nào là đáp lời hắn, hắn có hơi chút hụt hẫng. Nàng là đang chống đối hắn thấy rõ ra mặt. Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng kia, hắn rất muốn làm điều gì đó để nàng khuất phục hắn.
- Hạo Kỳ! Nghe nói lần này lãnh binh ra biên ải trấn giữ biên cương không biết khi nào lại trở về Hoàng thành.
Tịnh Nhã nghe đến Hạo Kỳ, hai con ngươi đen láy có chút động đậy. Huynh ấy! Ra biên cương sao ? Biên cương khí hậu khắc nghiệt, màu hè nóng bức, màu đông rét lạnh, điều kiện vô cùng thiếu thốn.
- Nàng đang lo cho hoàng đệ ?
Tịnh Nhã lúc này không còn bình tĩnh nữa, hắn đúng là đã biết nắm điểm yếu của nàng. Hạo Kỳ xưa nay tinh thông văn học, khí chất nho nhã, thích tìm tòi lại thích phát minh. Chuyện lãnh binh chắc chắn không phải ý kiến của Hạo Kỳ.
- Là người đúng không ? Người đã sắp xếp chuyện này.
Lãnh Hạo Hiên như con hổ đang cố kìm nén cơn rống giận. Hạo Kỳ! Chỉ vì cái tên này mà nàng chịu mở miệng đáp lời hắn.
- Nàng nên nhớ bây giờ nàng thân là trắc phi, là người của ta. Nàng và Hạo Kỳ không thể tiến xa hơn
- Vậy thì sao ? Là ngài ép buộc ta, nếu có cơ hội ta vẫn sẽ rời khỏi đây.
Lãnh Hạo Hiên tức giận ngút trời, liền hung bạo nắm lấy chiếc cằm yếu ớt kia xiết mạnh:
- Vậy nàng cứ thử xem. Ta không ngại tống khứ Hạo Kỳ đến nơi xa hơn nữa để hắn mãi mãi cũng thể trở về đây nữa.
Ánh mắt thách thức kia vẫn chưa dừng lại:
- Vậy ta chỉ còn cách chết đi.
- Chết? Vậy thì đem cả nhà Nam Cung cùng xuống dưới bầu bạn với nàng vậy.
- Ngươi không được làm hại đến cả nhà ta.
- Vậy nàng nên biết làm như thế nào rồi chứ, chống đối ta chỉ có con đường chết.
Hắn buông nàng ra, giọng ra lệnh như một kẻ bề trên quyền quý. Thì đúng là vậy mà, Thái tử muốn gì mà chẳng được. Tịnh Nhã nàng may mắn được sống lại một lần nữa sao lại để mẫu thân phải đau lòng vì nàng nữa chứ.
- Hầu hạ ta!
Tịnh Nhã ngước nhìn người nam nhân đang đứng trước mặt mình. Lúc trước, hắn tuy là lạnh lùng nhưng cũng chưa bao giờ ra lệnh cho nàng, o ép nàng chuyện gì cả. Nhưng quá khứ vẫn là quá khứ, hiện tại nàng cũng đã khác, đã không còn chạy theo sau hắn nữa rồi, huống gì hắn hung bạo độc tài như vậy.
- Còn ngơ ra đó!
Tịnh Nhã lồm cồm đứng lên, tay run run đặt vào chiếc thắt lưng. Nàng chưa từng làm những việc này. Lãnh Hạo Hiên hắn như ngồi trên ngọn lửa vì sự vụng về của Tịnh Nhã. Hắn dùng tay nắm lấy tay nàng, đôi tay nàng lại lạnh đến vậy.
- Nàng đang sợ ta?
Hắn thật biết hỏi, hăm dọa nàng đủ kiểu, nàng còn không sợ hắn sao ?
- Thái tử! Mời người về cung điện của thái tử phi. Tịnh Nhã cảm thấy không khỏe nên không thể hầu hạ người.
- Nàng đang đuổi ta
Tịnh Nhã nàng mệt rồi, cũng không còn sức để tranh cãi với hắn nữa. Nàng xoay lưng lại với hắn:
- Cả nhà ta đều nắm trong tay người, ta có thể làm gì khác ngoài an phận ở đây.
Lãnh Hạo Hiên nhìn bờ vai run run ấy, có lẽ nàng đang khóc. Từ bao giờ hắn và nàng lại trở nên lãnh cảm như thế này. Hắn muốn vươn bàn tay đến chạm vào bờ vai kia nhưng hắn không dám, chỉ dừng lại ở khoảng không rồi rụt tay về. Tịnh Nhã! Hãy hiểu cho ta, ta thật sự muốn bù đắp cho nàng.
Tiếng khép cửa như báo hiệu rằng Lãnh Hạo Hiên đã đi khỏi, ở nơi đây chỉ có một mình nàng cô đơn lạnh lẽo, Tịnh Nhã ngồi bó gối lưng dựa vào chiếc giường gỗ được chạm khắc xinh đẹp kia. Từng giọt từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Trốn một lần không thể trốn được mấy lần sau, tâm nàng đã chết từ lâu rồi, nếu lúc trước nàng sẽ rất vui vì hắn đã mở lòng với nàng.
- Hạo Kỳ! Mẫu thân! Hai người đang làm gì ? Có nhớ Tịnh Nhã không ?
Tiếng cốc cốc lại vang lên:
- Trắc phi nương nương! Nô tỳ vào hầu hạ cho người
Tịnh Nhã không trả lời, nàng lại nhớ đến Tiểu Liên, giá như có Tiểu Liên ở đây thì hay quá, bất chợt Tịnh Nhã mở miệng hỏi:
- Ngươi tên là gì ?
- Nô tỳ tên là A Như ạ.
Tịnh Nhã chỉ ừm rồi lại bảo:
- Ngươi cứ để đồ ở đó, không cần hầu hạ ta, ta mệt rồi cần nghỉ ngơi.
- Nương nương! thái tử ra lệnh phải theo hầu hạ người. Người đừng làm khó nô tỳ nữa.
Vẻ mặt lo sợ kia là như thế nào ? Nàng quan trọng đến thế ư ? Là cử người đến giám sát nàng hay là chỉ muốn cho nàng một người bạn. Nếu bay giờ A Như bị nàng đuổi khỏi đây, có khi nào nàng ấy bị chịu phạt không ? Một người vô tội như vậy chàng cũng không tha. Lãnh Hạo Hiên! Ta ghét chàng nhất! Chàng biết không ?
Tịnh Nhã từ từ bước xuống giường, nàng cũng không muốn liên lụy người vô tội nhưng ở đây đều là người của thái tử. Nàng cũng không muốn thân mật, muốn theo dõi ta, chàng cứ việc đi. Ta cũng không thể nào trốn khỏi đây được.