Vài ngày sau trong cung truyền rằng nhị hoàng tử Lãnh Hạo Kỳ ngày đêm làm bạn với rượu, thật khác với tính cách nho nhã thường ngày. Bất kể là ai cũng không thể nào bước đến lôi nhị hoàng tử này trở lại cuộc sống hàng ngày. Không nói không rằng cũng không một chút động tĩnh gì khiến cho cả hoàng cung lo lắng. Hoàng hậu ngao ngán lắc đầu thở dài, bà chỉ có hai đứa con trai nhưng vì một nữ nhân lại thành ra như thế này. Thái tử thì thích chiếm hữu, lạnh lùng, tàn độc còn nhị hoàng tử thì thư sinh nho nhã bây giờ lại thành thế này. Bà rốt cuộc đã gây nghiệt chỗ nào ? Bước nặng nề ra khỏi Kỳ Cung cũng không quên ngoái lại nhìn đứa con trai đáng thương lần nữa. Tịnh Nhã đã được phong làm trắc phi, âu cũng là duyên số, bà cũng không thể giúp Hạo Kỳ được nữa, chỉ mong sao Hạo Kỳ có thể vượt qua được chướng ngại này.
Tại Hoàn Nhã Cung, Tịnh Nhã ngồi thẩn thờ ở một góc không vui cũng không buồn.
- Nương nương! Điểm tâm của người.
Tịnh Nhã cũng không chú tâm vào mà chỉ nhìn về một phía, trong lòng chỉ muốn hỏi nhưng lại không dám nói ra "Hạo Kỳ! Huynh như thế nào rồi"
- Muội muội đang có tâm sự ?
- Tham kiến thái tử phi!
Nô tỳ đã hành lễ nhưng Tịnh Nhã vẫn đứng như trời trồng, vẫn hướng mắt nhìn về chỗ cũ không thèm trả lời. Thường Hy cố nén cơn giận, không hiểu sao nàng lại ghét cái gương mặt dửng dưng đó vậy không biết. Nô tỳ của Tịnh Nhã liền giật giật ống tay áo của Tịnh Nhã như nhắc khéo.
- Nương ... nương!
Tịnh Nhã xoay lại nhưng cũng không hành lễ, liền nói:
- Tỷ tỷ ở lại, muội không khỏe nên xin phép cáo lui.
Thường Hy tức giận đến đỏ cả mặt, nàng ghét Tịnh Nhã, ghét vô cùng. Nàng ta dựa vào cái gì mà dành phu quân của nàng, dành tình yêu của nàng chứ.
- Nương nương bớt giận! Không lại ảnh hưởng đến thai nhi.
Bữa cơm trưa đầy đủ các món thịnh soạn để trên bàn nhưng không khí lại căng thẳng nặng nề vô cùng. Thái tử mất hết kiên nhẫn, gương mặt cũng trở nên cau có. Thường Hy thì cũng không vui vẻ gì, liền sai một nô tỳ nữa đến Hoàn Nhã Cung.
- Bẩm thái tử, thái tử phi! Trắc phi nương nương cảm thấy không khỏe nên không đến dùng bữa được ạ.
Thường Hy lúc này lên tiếng:
- Muội muội mới vào cung còn chưa biết phép tắc, thái tử chàng cũng đừng hà khắc quá.
Lãnh Hạo Hiên lúc này nổi giận đùng đùng, nàng dám chống đối hắn sao ? Được lắm!
- Nàng cử một ma ma đến dạy cho nàng ta quy tắc lễ nghĩa.
Thường Hy cười thầm trong lòng. Tịnh Nhã! Là ngươi đắc tội ta trước.
Ngày hôm sau, trong Hoàn Nhã Cung xuất hiện một ma ma, tuổi cũng đã ngoài 50 nhưng dáng vẻ vô cùng nghiêm khắc. Tịnh Nhã cũng không có phản đối, hằng ngày lầm lũi làm theo những gì ma ma dạy nên Lý ma ma cũng khá là hài lòng. Tuy trắc phi này không tỏ vẻ chống đối nhưng những gì bà cảm nhận được lại không phải là sự ngoan ngoãn bình thường, trắc phi là đang hành hạ bản thân mình sao ?
Cũng đã một tuần trôi qua, Lãnh Hạo Hiên nghe thuộc hạ báo cáo lại là nàng yên phận học lễ nghi cùng Lý ma ma. Hắn cũng không tin lắm hôm nay bèn đến Hoàn Nhã Cung xem sao. Tịnh Nhã đang thêu một cái khăn, dáng vẻ thùy mị như vậy hắn vẫn là không quen lắm. Nàng vẫn không hay có người đến gần mình, vẫn tiếp tục công việc của mình. Đến khi ánh mắt của nàng chạm vào chiếc hài màu đen có thêu rồng liền hoảng hốt giấu chiếc khăn ra ngoài sau lưng. Lãnh Hạo Hiên liền chau mày khó hiểu:
- Nàng đang làm gì ?
Tịnh Nhã vẫn nắm chặt chiếc khăn ở đằng sau lưng. Lãnh Hạo Hiên tò mò rất muốn biết nàng đang giấu hắn điều gì liền mạnh tay giật lấy chiếc khăn giơ lên cao:
- Thái tử! Trả lại cho ta
- Ta muốn xem nàng giấu ta điều gì.
Không biết thì lại tò mò, xem xong lại thất vọng. Trong lòng nàng không có chỗ nào cho hắn sao ? Hắn tức giận hắn ghen tức với người nhận chiếc khăn này.
- Tịnh Nhã! Nàng dám phản bội ta.
- Ta ....
- Nàng còn gì để nói, chiếc khăn này nàng thêu cho Hạo Kỳ, nàng thân là tẩu tử lại còn một lòng với Hạo Kỳ. Nàng xem ta là gì chứ ?
Nói đoạn, Lãnh Hạo Hiên mạnh tay xé đi chiếc khăn kia, chiếc khăn cũng vì vậy mà tan nát. Tịnh Nhã đau đớn trong lòng. Chẳng là nàng biết mình với Hạo Kỳ không thể tiếp tục nữa nhưng lại nghe Hạo Kỳ gần đây mất hết động lực, bê tha rượu chè, nàng không thể rời khỏi Hoàn Nhã Cung được nên đành thêu một chiếc khăn gửi cả tâm tư mình vào đó, hy vọng Hạo Kỳ sẽ hiểu, sẽ phấn chấn trở lại, đừng vì nàng mà như vậy. Nhưng vì sao chứ ? Lãnh Hạo Hiên hắn lấy quyền gì mà làm như vậy ? Hắn lấy tư cách gì ghen với Hạo Kỳ ? Lại còn chẳng nghe nàng giải thích gì cả.
Nhìn chiếc khăn tơi tả nằm dưới mặt đất Tịnh Nhã liền lấy lại bình tĩnh, gạt ngang nước mắt còn vương trên mi:
- Thỉnh thái tử gia quay về Hiên Cung, thiếp thấy không khỏe nên không thể hầu hạ người được.
Tịnh Nhã hành lễ vẫn không ngước mắt nhìn Lãnh Hạo Hiên khiến cho hắn tức tối trong lòng. Cứ tưởng yên phận nhưng hóa ra lại không phải. Vấn vương tình cũ lại còn làm ra vẻ thanh cao ?
- Ta muốn ở lại đây.
- Vậy thiếp xin cáo lui
Tịnh Nhã một bước hai bước nhanh chóng rời khỏi phòng, mặc kệ cái người đầu đá đang ngồi bên trong. Lãnh Hạo Hiên vội bước theo kêu liền mấy tiếng nàng vẫn không quay đầu lại.
Được một đoạn đến bờ hồ, Tịnh Nhã tức giận cầm một nắm đá, lần lượt thẩy xuống bờ hồ, nàng muốn hét lên cho thỏa cơn giận nhưng lại cố kiềm nén, chỉ biết trút vào mấy hòn đá nhỏ kia. Lãnh Hạo Hiên đuổi kịp Tịnh Nhã bên bờ hồ khẽ gọi như một kẻ ăn năn:
- Tịnh Nhã!
Tịnh Nhã xoay đầu lại liền chau mày, liền cầm ngay một hòn đá thẳng tay chọi đến trán của Lãnh Hạo Hiên, hắn nhăn mày. Tịnh Nhã cũng không ngờ hắn lại đứng yên đó mà không chịu né đi chỗ khác. Lỗi không phải của nàng à ? Kẻ tám lạng người nửa cân, không ai chịu nhường nhịn ai.
- Nàng ...
Tịnh Nhã chỉ hứ 1 tiếng rồi tiếp tục bỏ đi mất chỉ chừa lại một câu cảnh cáo:
- Chàng đừng đi theo ta. Nếu không ta không biết lại làm ra chuyện gì đâu.
Đúng lúc Thường Hy cũng vừa tới, nhìn thấy trên trán Lãnh Hạo Hiên có vết thương liền lo lắng mời thái y đến xem thử nhưng Lãnh Hạo Hiên gạt ngang tỏ ý không muốn. Nam nhân như hắn lại bị nữ nhân làm bị thương, hơn nữa lại còn thê thiếp, mặt mũi hắn biết để đâu chứ.
Thường Hy nhè nhẹ xoa xoa vào vết thương kia, nhìn cũng biết do ai gây ra rồi. Xem ra nàng cũng không cần phải phí sức làm gì, Tịnh Nhã và thái tử vốn dĩ không thuận hòa. Nở một tràng cười trong lòng. Lãnh Hạo Hiên nắm lấy tay Thường Hy:
- Nàng phải cẩn thận, đừng đi lung tung kẻo lại động thai.
Ít ra hắn cũng còn để nàng trong lòng chứ. Đứa con này tới thật đúng lúc, bảo bối, con phải hảo hảo ra đời, đừng để mẫu thân thất vọng.
Ban đêm trong thư phòng, Lãnh Hạo Hiên đang xem công văn nhưng trong lòng thì lại chú tâm vào chuyện khác. Hắn đúng là điên rồi, sao có thể nghĩ đến Tịnh Nhã chứ, nàng ta không biết lễ nghĩa thân phận, lại làm hắn bị thương. Mà nhắc mới nhớ, hắn có phải quá nhân từ rồi không, lại không có hình phạt nào cho nàng hết ? Bỗng hắn chợt hỏi tên thái giám bên cạnh:
- Này! Ngươi nghĩ xem nữ nhân thích nhất là gì ?
- Bẩm thái tử! Cũng còn tùy vào từng người ạ.
Lãnh Hạo Hiên gật gù trong lòng. Cũng đúng, kiểu người như Tịnh Nhã châu báu, ngọc ngà nàng ấy cũng chẳng thích cho mấy. Vậy rút cuộc nàng thích gì ?
- Bẩm thái tử! Bên tây vực vừa tiến cống một số lụa là gấm vóc thượng hạng, hoàng thượng vừa ban thưởng cho cung thái tử một ít.
- Vậy à! Ngày mai ngươi mang đến cho thái tử phi và trắc phi để hai người đó cùng chọn đi.
Lãnh Hạo Hiên mừng thầm trong lòng, cũng đúng lúc hắn cũng muốn tặng quà cho Tịnh Nhã nhưng lại không biết chọn gì. Hắn tự hỏi hắn lúc nào lại xuống nước với nàng rồi. Đây không đúng với tác phong của hắn thường ngày a.
Bên Kỳ Cung lúc này, Lãnh Hạo Kỳ vẫn còn chìm đắm trong men rượu. Hắn chợt có ý định vô cùng mạo hiểm đó là đi gặp Tịnh Nhã. Hắn nhớ nàng muốn gặp nàng vô cùng nhưng vì cái tư tưởng nàng là tẩu tử của hắn, hắn chỉ còn biết câm nín mà chìm vào men rượu để quên đi. Nhưng càng cố quên thì hắn càng nhớ.
Tịnh Nhã đang ngồi ngắm trăng qua cửa sổ thì một bóng đen xuất hiện, không ai khác chính là Hạo Kỳ. Dáng vẻ kia là sao, Hạo Kỳ! Huynh sao ra nông nổi này ? Tịnh Nhã đau lòng, vụt chạy nhanh ra khỏi cửa
- Kỳ ca ca!
Lãnh Hạo Kỳ quay lại, tiếng nói ấy hắn nghe rất đỗi quen thuộc, là Tiểu Nhã. Hắn đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp kia nhưng lại bị Tịnh Nhã ngăn lại, nắm chặt tay hắn.
- Hạo Kỳ! Huynh hãy trở về trước kia, được không ?
- Tiểu Nhã! Ta đã không giữ lời hứa với muội.