Kể từ đêm hôm đó, nàng không còn nghe tin tức về Hạo Kỳ nữa, nhưng Tịnh Nhã nàng đâu biết chính Hạo Kỳ lại chọn con đường phiêu du tứ hải, nhằm quên đi sự thật đáng buồn này. Có lẽ trong mắt mọi người chàng là kẻ nhút nhát, không dám đối đầu với tình cảm này, càng không dám giành lại Tịnh Nhã từ tay ca ca của mình. Có lẽ mọi thứ diễn ra đều do định mệnh chăng? Chỉ còn vài bước nữa là tới cổng thành, Hạo Kỳ quay mặt lại nhìn mọi thứ lần cuối, trong tâm chàng biết rõ chàng đang trông ngóng điều gì. Nhưng muội ấy vẫn không xuất hiện.
- Tạm biệt! Tịnh Nhã.
Gần đó không xa, Lãnh Hạo Hiên đứng ở góc khuất, hắn là không tin đệ đệ của mình đã từ bỏ Tịnh Nhã hay là hắn sợ một điều gì khác chăng ?
- Thái tử, nên hồi cung rồi ạ!
Lãnh Hạo Hiên quay bước về cung, hắn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, vì cái gì, vì Tịnh Nhã không thoát khỏi tay hắn hay vì Hạo Kỳ không xuất hiện trong cung nữa ? Hắn cũng chẳng cần biết, chỉ cần nàng còn bên hắn, vậy là đủ.
Tại Hoàn Nhã Cung, cả trăm gấm vóc tơ lụa thượng hạng, trâm cài quý giá đều được mang đến để trước mặt Tịnh Nhã nhưng nàng không hề để mắt tới.
- A Như! Ngươi mang những xấp vải này phân phát cho những nô tỳ khác trong cung, nói là ta ban thưởng cho họ.
- Nhưng, tất cả đều là của Thái Tử ban cho người.
Tịnh Nhã đi đến bên cửa ra vào, liền ban lệnh:
- Chuẩn bị thuyền cho ta, ta muốn đến Bạch Liên Trì ở Thành Tây.
Ở Thành Tây cũng có một cái, trí nhớ của nàng cũng còn tốt lắm, lúc nhỏ nàng thường đến đó chơi nên chắc ở đó cũng có chút kỉ niệm với nàng. Chưa kịp đi thì hắn lại xuất hiện.
- Nàng muốn đi đâu ?
Tịnh Nhã hành lễ, ánh mắt lạnh lùng liền đổi ý định:
- A Như! Sai người chuẩn bị điểm tâm cho ta.
Lãnh Hạo Hiên liền kéo tay Tịnh Nhã, nàng dám xem thường hắn khiến hắn tức tối vô cùng
- Thái tử! Người sợ ta trốn đi sao ? Người yên tâm đi, mẫu thân của ta còn trong tay người sao ta có thể mặc sống chết của bà ấy được.
Lãnh Hạo Hiên hắn vì muốn giữ nàng bên cạnh nên buộc miệng đe dọa nàng, chứ thực tâm hắn cũng không muốn làm khó cả nhà Nam Cung Phủ.
Điểm tâm được dọn lên nhưng không một ai động đũa, trên bàn có món cháo mộc nhĩ, Lãnh Hạo Hiên liền cau mài. Hắn ghét nhất trên đời là cháo mộc nhĩ, nàng là đang cố ý.
- Nàng đang cố ý sao ? Nàng thừa biết ta ghét nhất là cháo mộc nhĩ, lại nấu cháo cho ta ăn.
- Thái tử đến Hoàn Nhã Cung không báo trước, ta chưa kịp chuẩn bị gì hết. Hơn nữa, ta lại thích ăn cháo vào buổi sáng. Nếu Thái tử không hài lòng thì ta sai A Như chuẩn bị món khác.
Lãnh Hạo Hiên tức giận, nàng dám trách móc hắn là đến không báo. Tịnh Nhã nàng được lắm. Nhưng hắn vẫn cho qua vì hắn muốn nàng nhìn hắn bằng con mắt khác, hắn lấy từ trong tay áo ra một trâm bạch ngọc có hình hoa mai tinh xảo, liền muốn cài lên tóc nàng nhưng Tịnh Nhã lại né tránh.
- Thái tử! Quà của ngài.. ta thật không có diễm phúc để nhận.
Nhưng trời sinh bản chất Lãnh Hạo Hiên là lạnh lùng, chiếm hữu. Không nói câu nào liền dùng tay trụ ngay đầu nàng, tay còn lại hung hãn xiên cây trâm vào búi tóc.
- Đừng để bản thái tử ta thấy nàng tháo trâm xuống, bằng không hậu quả nàng tự biết.
Tịnh Nhã không nói gì chỉ cúi gầm mặt xuống, trong lòng nàng dậy sóng, đến khi nào nàng mới thoát khỏi đây. Nghe có vẻ hoang đường quá, làm gì nàng thoát khỏi tay hắn được chứ. Tự cười khổ trong lòng, nàng nhớ ngày xưa nàng cũng từng tặng hắn một món quà vào ngày sinh thần, ngọc bội đó chắc có lẽ hắn đã bỏ quên ở một xó nào đó hay có chăng cũng đã tẩu tán ở một nơi nào đó rồi chăng. Đến bây giờ nàng cũng không muốn hỏi tới nữa.
Nhạc Thường Hy nghe tin thái tử tặng trâm quý cho Tịnh Nhã liền tỏ vẻ không vui trong lòng, tay cầm chắc chiếc quạt tựa hồ như muốn bẻ gãy nó. Vấn đề ở đây là trâm bạch ngọc là thứ hiếm có trên trần gian, nàng là Thái Tử Phi lại không có được nó. Lãnh Hạo Hiên, chàng làm ta bất an quá!
Vừa nhắc thì Tịnh Nhã cũng vừa tới, Tịnh Nhã cũng vừa nhìn lên thấy ai kia đang đứng bên hồ, gương mặt tĩnh lặng tựa hồ như không thể đoán được trong lòng nàng ta nghĩ gì, có lẽ không nên gây hấn thì hơn. Nhưng Thường Hy nào để yên như vậy, bèn lên tiếng trước:
- Muội muội hôm nay có nhã hứng đi dạo ?
Tịnh Nhã khẽ gật đầu, vừa mới gặp một tên ác ma, ăn sáng liền không thấy ngon, giờ lại thêm một kẻ giả tạo đứng trước mặt, có bao nhiêu niềm vui buổi sáng liền tiêu tan hết.
- Thái tử phi thong thả, muội xin cáo từ trước.
- Đợi đã!
Tịnh Nhã quay lại, Thường Hy bước vài bước trước mặt Tịnh Nhã, tỏ vẻ thân thiết:
- Tỷ muội chúng ta bao lâu rồi không hàn huyên rồi nhỉ ?
Miệng nói nhưng mắt lại dán lên cây trâm bạch ngọc kia, nói đúng hơn nàng ghen tỵ với Tịnh Nhã, thật muốn bẻ gãy nó. Tại sao? Con đường nàng đã chọn, Tịnh Nhã lại là vật cản đường nàng.
- Thái tử phi người thân phận cao quý, Tịnh Nhã thấp hèn không dám trèo cao xưng hô tỷ muội.
Nhạc Thường Hy bước đến cầm tay Tịnh Nhã. Có lẽ nhìn bề ngoài ai cũng cho là Thái tử phi cao thượng, không tranh chấp nhặt với tiểu thiếp, nhưng hơn ai hết Tịnh Nhã thấu hiểu được sự đau đớn này. Nàng dùng tay còn lại gỡ tay trên người Thường Hy ra khỏi mình nhưng Thường Hy đâu để cho kế hoạch này bị hỏng. Thường Hy liền dùng ánh mắt bi thương kia nhìn Tịnh Nhã:
- Muội muội là đang không vừa lòng điều gì ?
Tịnh Nhã nhếch môi cho câu hỏi vừa rồi. Không vừa lòng điều gì ư, tất cả mọi thứ ở đây đều làm nàng chán ghét tận cùng. Suy cho cùng, nàng vẫn là kẻ thua cuộc, mất tất cả cho cuộc tình này, nàng đã đau đớn tột cùng rồi. Tịnh Nhã xoay lưng vừa toan bước đi thì Thường Hy nhanh hơn một bước, liền sánh ngang rồi vô tình đụng vai Tịnh Nhã, khiến cho Tịnh Nhã rơi xuống hồ. Nghe tiếng động rơi xuống nước, Thường Hy thỏa mãn, đợi mấy phút sau liền hốt hoảng la toáng lên:
- Tịnh Nhã! Muội không sao chứ ? Mau đưa tay cho tỷ.
Hai nha hoàn cũng vừa chạy tới, mọi chuyện diễn ra trước mắt, phận a hoàn như hai người họ làm sao dám nói sự thật đành phải im lặng. A Như lặng lẽ nhảy xuống hồ cứu Tịnh Nhã nhưng lại không thấy nương nương mình đâu. Liền lo sợ, cả mặt mài xanh mét. Tịnh Nhã không chịu nổi ngạt nước liền ngoi lên, thuận tay nắm tay Thường Hy gần đó, kéo thẳng một mạch xuống hồ.
A Như quay lại thấy cả thái tử phi cũng rơi xuống hồ, liền thêm một phen hoảng hốt. Nô tỳ của Thường Hy lo sợ càng gấp bội, trong mình nương nương đang mang thai, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì cái đầu này của nàng chắc không giữ nổi, liền hô lớn gọi người đến cứu.
A Như liền bơi lại chỗ hai người họ, liền đẩy Tịnh Nhã lên bờ trước sau đó liền bơi lại cứu Thái Tử Phi, dù gì Tịnh Nhã nương nương chủ tử nàng có vẻ như không biết bơi. Nhưng vừa quay lại Thường Hy lại biến mất, không phải chứ, thái tử phi không phải là có chuyện gì đi. Nàng vội lặn xuống hồ tìm kiếm.
Nghe tiếng hô hoán của nô tỳ, Lãnh Hạo Hiên tự nhiên đoán được có chuyện liền nhanh bước về phía đình. Tịnh Nhã ho khan sặc sụa đang ngồi bên bờ hồ, trong lòng cũng nhen nhỏi một ít lo sợ. Chỉ là định làm cho nàng ta hoảng sợ một chút nhưng một chút tăm tích lại không có.
- Xảy ra chuyện gì ?
- Thái tử! Người mau cứu Thái Tử phi, nương nương bị rơi xuống hồ.
Lãnh Hạo Hiên chẳng đợi nô tỳ nói xong, liền lao thẳng xuống hồ, đưa Thường Hy lên bờ, hắn sốt sắng , luôn miệng gọi tên Thường Hy. Tịnh Nhã ngồi gần đó nhìn cảnh tình chàng ý thiếp như vậy, có chút đau lòng quay đi về cung của mình. Còn yêu Thường Hy như vậy cớ gì lại còn ép buộc nàng ở bên hắn chứ. Khi nàng rời đi, hắn có chút e ngại quay lại khoảng không vừa rồi nhưng người trong lòng hắn hiện tại quan trọng hơn.
- Truyền thái y!
Cả cung thái tử buổi tối đều nháo nhào cả lên, nô tỳ chạy tới lui không ngớt, đèn đuốc sáng trưng. Hoàng hậu nghe tin liền đến Hiên Cung xem sao ? Quả nhiên, nhìn bộ dạng con dâu nằm bất tỉnh trên giường, bà cũng thấy xót xa. Hy vọng hoàng tôn không sao.
Thái y sau khi bắt mạch xong liền tâu lại bệnh trạng của Thái Tử phi cho hoàng hậu và thái tử biết. Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì hoàng tôn cũng ổn rồi.
- Hoàng hậu nương nương! Thái tử gia! Thể trạng của thái tử phi hiện không tốt, tránh việc để cho cơ thể nhiễm phong hàn lần nữa. Như vậy hoàng tôn sẽ an toàn.
- Ừm. Ngươi lui đi
Lãnh Hạo Hiên trong thư phòng, gương mặt lạnh lùng, thể hiện lên vẻ tàn độc, gằn giọng tra hỏi nô tỳ bên cạnh Thường Hy:
- Ngươi nói rõ cho ta, tại sao thái tử phi lại rơi xuống hồ ?
- Nô tỳ, nô tỳ .....
- Người đâu! Giải ả ta vào đại lao chờ xét xử
- Thái tử! Nô tỳ nói... mong ngài khai ân. Là trắc phi nương nương kéo thái tử phi xuống hồ.
Lãnh Hạo Hiên vốn không tin những lời nô tỳ nói, Tịnh Nhã làm sao độc ác đến nỗi lại giết đi một mạng người.
- Ngươi còn dám nói dối! Người đâu ....
- Thái tử! Là nô tỳ chính mắt thấy, trắc phi đưa tay kéo thái tử phi xuống hồ. Nô tỳ không dám nói dối đâu ạ.
- Ngươi nói, trắc phi kéo thái tử phi xuống hồ ? Tại sao trắc phi lại rơi xuống hồ ?
- Nô tỳ không biết, khi nô tỳ tới nơi thì trắc phi đã rơi xuống hồ rồi. Còn có A Như, nàng ta cũng ở đó.
- A Như ? Là nô tỳ bên cạnh trắc phi ?
- Được rồi! Phạt ngươi 50 roi. Người đâu thi hành.
Tiếng đòn roi chát chát vọng lên trong màn đêm cùng tiếng kêu gào thảm thiết khiến ai nấy đều khiếp sợ. Lãnh Hạo Hiên hắn không biết từ lúc nào lại bước đến Hoàn Nhã Cung, hắn không vào mà đứng trước cửa phòng của Tịnh Nhã. Mục đích hắn đến đây là gì ? Là hắn nghi ngờ nàng nên đến tra hỏi hay sao ? Hắn nhận ra từ sáng đến giờ hắn chưa một lời nào hỏi thăm nàng cả, hắn thật vô tâm.
- Nương nương! Trà gừng của người.
Tịnh Nhã xoay xoay cái ly nóng ấm trong tay mình, tự chăm sóc mình vẫn hơn, ánh mắt xa xăm lại không biết nghĩ gì. Lãnh Hạo Hiên hắn cư nhiên lại cảm thấy đau trong lòng, còn đau hơn cả lúc sáng. Chính hắn ép nàng về đây rồ lại bỏ mặc nàng.
Tịnh Nhã khoác lên người chiếc áo lông màu trắng, cầm theo cái ly bước đến trước cửa. Trời gần sang đông rồi, có chút hơi lạnh nhỉ ? Bầu trời xa xăm kia có chỗ nàng không. Nàng không hay biết gần đó cũng có một người đang đứng rất gần nàng, cũng đang dõi theo nàng. Tịnh Nhã kéo áo trùm kín người ra chiếc xích đu ngồi, phía sau nàng xuất hiện một chiếc ôm ấm áp, là huynh ấy sao ?
- Ngồi im! Hãy để ta ôm nàng một lúc.
Tịnh Nhã ngồi im trong vòng tay ấy, hớp một ngụm trà nóng:
- Người không ở bên nàng ấy, lại đến đây ?
- Nàng ấy không sao hết, ta muốn ở bên nàng một lúc, chỉ một lúc thôi.
- Thái tử! Người đến để hỏi ta chuyện lúc sáng ?
Lãnh Hạo Hiên có chút giật mình, nàng thật sự biết trong đầu hắn nghĩ gì sao ?
- Sự thật, là ta đã kéo thái tử phi xuống hồ.
Lãnh Hạo Hiên từ từ buông tay ra, đứng phía trước mặt nàng, không thể nào, Tịnh Nhã không thể làm như thế được.
- Người không in ta ? Tùy người vậy.
Tịnh Nhã vừa đứng lên lại bị cái nắm tay của hắn kéo lại:
- Nàng nói thật ?
- Phải, ta ghét người, ghét cả nàng ấy, tại sao hai người lại cứ chen vô cuộc sống của ta.
- Tịnh Nhã! Nàng thay đổi thật rồi.
- Đúng! Nàng ấy mang thai, người nên cho người giữ kĩ, bằng không ta sẽ tìm mọi cách để nó không tồn tại trên đời nữa.
- Chát!!!!....
Một bạt tay hằn lên má Tịnh Nhã. Hắn không ngờ nàng lại buông lời độc ác như vậy.
- Người đánh ta một bạt tay, ta sẽ ghi nhớ, sẽ trả lên người nàng ta gấp bội. Người và nàng ta sẽ trả giá cho những gì đã làm.
Nàng bỗng nhớ tới hài tử của mình, nó đã mất đi một cách tàn nhẫn. Lời nàng nói ra nhưng có ai biết nàng thật sự cũng không muốn hại đứa bé đó, nó cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội mà thôi. Nhưng nàng lại hận hắn, hận nàng ta. Nàng muốn hắn phải chán ghét nàng, giết nàng luôn cũng được. Cả đời này nàng đã không thể tha thứ cho hắn được.
- Nàng ...? Người đâu ? Thông báo trắc phi đóng cửa sám hối, không được phép bước chân ra ngoài nửa bước.
Nực cười cho câu đóng cửa sám hối, Tịnh Nhã mừng rơn trong lòng. Tu tâm dưỡng tính cũng là điều tốt, tốt hơn là gặp hai người bọn họ nha.