Ngẫm nghĩ Tịnh Nhã nàng đã ở trong cung Hoàn Nhã sám hối theo lời của Lãnh Hạo Hiên cũng gần một tháng rồi. Mỗi ngày đối với nàng đều rất tốt, ăn chay niệm phật, lại không phải đụng mặt những người nàng ghét cay ghét đắng.
- Nương nương! Thái tử đã một tháng không đến cung chúng ta rồi, người không buồn sao ?
Nàng sẽ buồn sao ? Hắn làm gì có thời gian dành cho nàng chứ. Và quan trọng là nàng vẫn không muốn gặp hắn, như thế này vẫn tốt hơn, không phải sao ? Yên tĩnh, thanh bình giống y như thời gian nàng ở Hương Thành vậy. Bỗng dưng nàng nhớ mẫu thân vô cùng. Không biết mẫu thân như thế nào rồi.
Bên ngoài cung Hoàn Nhã, Lãnh Hạo Hiên lặng im đứng nhìn, không ai biết được trong đầu hắn đang nghĩ gì. Hắn một bước muốn vào thăm nàng nhưng nghĩ đến đó thì lại thôi. Chỉ một cánh cửa nhưng sao khoảng cách lại xa vời đến thế. Hai ngày nữa hắn phải đến Hương Thành giúp đỡ nạn dân, hắn thật sự muốn gặp nàng trước khi đi.
Quay đi về hướng khác mang theo tâm trạng nặng trĩu trong lòng, hắn lại về thư phòng của mình. Buổi tối tại Hoàn Nhã Cung, Tịnh Nhã bất ngờ về những gì A Như vừa nói. Thái tử sẽ đi Hương Thành giúp đỡ nạn dân, lại không biết khi nào sẽ hồi cung. Tịnh Nhã suy nghĩ một hồi lại buông đũa, không ăn cơm, gấp rút mang giấy viết ra viết một lá thư cho mẫu thân. Chắc chắn mẫu thân sẽ rất lo lắng cho nàng, không biết nàng ở đây như thế nào. Khẩn trương như vậy để kịp đưa cho Thái tử, mong rằng ngài ấy sẽ giúp ta làm việc này. A Như đứng một bên tranh thủ giúp mài mực cho Tịnh Nhã.
- Xong rồi! A Như ta đến Hiên cung một lát.
- Nương nương! Để A Như đi cùng người.
Tịnh Nhã vừa bỏ lá thư vào phong bì vừa nói:
- Không cần đâu! Ta đi một mình được rồi.
- Nhưng ....
- Không cần lo, từ đây đến đó không xa lắm. Ta đi một mình được.
- Vậy nương nương phải thận trọng.
Cầm đèn đi trong đêm, Tịnh Nhã vừa háo hức vừa hồi hộp, hy vọng rằng Hạo Hiên có thể giúp nàng việc này. Tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho Lãnh Hạo Hiên chú ý, đã khuya rồi lại, ai lại đến cung hắn giờ này.
- Vào đi!
Tịnh Nhã để đèn bên ngoài, từ tốn bước vào bên trong, Lãnh Hạo Hiên vừa thấy nàng liền dừng bút, không vội vã liền hỏi:
- Có việc gì ? Đêm khuya nàng lại đến đây.
- Ta ... ta ..... muốn ngài giúp ta một chuyện ?
Tịnh Nhã lấy thư ra, tay run run đưa đến cho Lãnh Hạo Hiên. Lãnh Hạo Hiên vẫn chưa có động tác gì, hắn tiếp tục công việc của mình, không một lần nhìn tới lá thư kia.
- Ta nghe ngài sắp đi đến Hương Thành nên ta muốn ngài gửi giúp lá thư cho mẫu thân ta.
- Nàng đến đây chỉ có vậy ?
- Uhm.
- Nàng đến nhờ ta giúp đỡ nhưng lại không có thành ý. Nàng nói ta có nên giúp nàng không ?
Chỉ là một lá thư mà hắn cũng làm khó dễ nàng nữa, đúng là đồ đáng ghét.
- Vậy ngài muốn ta làm gì đây ?
Lãnh Hạo Hiên suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng:
- Chi bằng ta đưa nàng cùng đi đến Hương Thành, thế nào ?
Tịnh Nhã tròn mắt xúc động, như vậy thì còn gì bằng nữa. Nhưng hắn muốn nàng làm gì cho hắn chứ ?
- Vậy điều kiện sẽ là ........
Lãnh Hạo Hiên ngoắc ngoắc tay, Tịnh Nhã liền bước đến bên cạnh hắn. Một cái kéo tay, rất nhanh Tịnh Nhã ngồi vào lòng hắn. Tịnh Nhã xấu hổ vì hạnh động bất ngờ này, nàng có chút phản ứng kháng cự:
- Thái tử! Người ......
- Không phải nàng muốn đi Hương Thành ? Lấy lòng ta, ta sẽ giúp nàng.
Lấy lòng hắn bằng cách nào, Tịnh Nhã quả thật không biết. Hắn lúc nắng lúc mưa, ai biết đâu mà lần chứ.
- Thái tử ....
- Gọi ta là Hiên ca ca.
Hiên ca ca sao ? Nàng bao lâu đã không gọi hắn như vậy rồi. Tịnh Nhã khẽ mấp máy miệng:
- Hiên ca... ca
Một nụ hôn liền áp xuống đôi môi bé nhỏ của nàng. Tịnh Nhã có chút khó thở liền đẩy Lãnh Hạo Hiên ra khỏi người mình.
Nhìn gương mặt ửng hồng của Tịnh Nhã, Lãnh Hạo Hiên như bị cuốn vào trong đó, dùng tay vuốt vuốt cánh môi của Tịnh Nhã, giọng hắn trở nên dịu dàng hẳn ra:
- Tịnh Nhã, nàng đúng là vẫn như trước đây, vẫn vụng về như vậy.
Tịnh Nhã xấu hổ quay mặt đi:
- Ngài hôn ta như vậy, không cho ta phản kháng, ngài muốn ta ngạt chết sao ?
- Đồ ngốc...
Nói rồi Lãnh Hạo Hiên lại tiếp tục hôn nàng, không cho nàng nói lời nào. Nhưng Tịnh Nhã lại kịp đẩy hắn ra vụt đứng lên, tay vội vàng chỉnh trang y phục:
- Thái tử! Ta xin cáo lui. Ngài tiếp tục công việc.
- Khoan đã! Nàng muốn đi ..... nàng và ta vẫn chưa thực hiện xong giao ước.
Bắt nạt nàng còn chưa đủ sao ? Hắn còn muốn ăn luôn cả nàng ?
Chưa đợi Tịnh Nhã trả lời thì nàng đã bị hắn bế lên trên giường:
- Thái tử! Ngài .... không được nuốt lời.
Lãnh Hạo Hiên cười:
- Bổn thái tử không bao giờ ức hiếp nữ nhi
- Ngài nói không ức hiếp nữ nhi, vậy là đang tính làm gì ta ?
- Nàng là phu nhân của ta, ta và nàng là phu thê, nàng hỏi ta nên làm gì nàng ?
Tịnh Nhã nghiêng đầu qua hướng khác:
- Lợi dụng thời cơ!
Lãnh Hạo Hiên kéo chăn lên rồi nói:
- Là nàng tự đến tìm ta.
Một đêm xuân không có sự chiếm đoạt mạnh bạo, không có sự ép buộc. Lãnh Hạo Hiên ước gì hắn và nàng mãi mãi như vậy. Nàng sẽ như con thỏ nhỏ trong lòng hắn, ngoan ngoãn và đáng yêu như thế này.
Tịnh Nhã thức dậy khi trời gần sáng, nhìn qua người bên cạnh, sống mũi thẳng tấp, nàng vuốt mũi hắn. Nếu lúc trước hắn cũng yêu nàng thì có chăng hai người đã hạnh phúc. Lãnh Hạo Hiên dùng tay nắm lấy tay nàng:
- Nàng đã tỉnh ?
- Uhm. Ta phải về cung đây.
Lãnh Hạo Hiên nhích người ôm lấy nàng vào lòng, hôn lên trán nàng một nụ hôn:
- Còn sớm, nàng ngủ thêm đi.
- Nhưng ....
- Nàng còn nhúc nhích ta sẽ giam nàng ở đây đến chiều ....
Tịnh Nhã ngoan ngoãn trong lòng hắn, không cựa quậy nữa. Tịnh Nhã vỗ vào mặt mình, không phải yêu, nàng sao lại có cảm giác này với hắn chứ. Nàng hận hắn còn không kịp.
- Vậy có phải mệnh lệnh tu tâm sám hối của ta được gỡ bỏ rồi không ?
Lãnh Hạo Hiên siết mạnh nàng hơn nữa, nàng không nghe gì cả ngoài tiếng "Uhm" của hắn.
Hai ngày sau, Tịnh Nhã háo hức lên đường đến Hương Thành. Mẫu thân! Con sắp được người rồi. A Như phụng phịu chu môi:
- Nương nương! Người không cho A Như đi theo sao ?
Tịnh Nhã mỉm cười an ủi cho tiểu nha đầu:
- Không cần đâu A Như! Ngươi ở cung lo lắng mọi việc, ta sẽ sớm về.
Bên kia Thường Hy buồn rười rượi nắm lấy tay của Hạo Hiên, nhưng ánh mắt lại dán lên người Tịnh Nhã đến một cách khó chịu:
- Thái tử! Chàng phải cẩn thận giữ ấm, mùa đông sắp đến rồi. Đi đường bình an, thiếp chờ chàng trở về.
- Uhm, nàng phải giữ sức khỏe.
Nhạc Thường Hy quyến luyến không rời khiến cho Tịnh Nhã cảm thấy thật muốn nôn, làm như cách biệt chia xa mấy thu. Có phải làm hơi quá rồi không ?
Lãnh Hạo Hiên lên xe ngồi trước vẫn còn thấy Tịnh Nhã đứng như trời trồng, liền lên tiếng:
- Nàng còn không lên ?
Còn không phải vì nhìn cảnh phu thê các người luyến tiếc sao ? Còn hối thúc ta nữa. Tịnh Nhã vừa bước lên xe liền tìm cho mình một chỗ ngồi. Nhìn qua nhìn lại hắn lại ngồi ngay ngắn ở giữa rồi, Tịnh Nhã đang loay hoay thì bị hắn kéo xuống bên cạnh.
- Nàng còn muốn đi đâu ? Ngồi bên cạnh ta
Đối với nàng ta thì dịu dàng ân cần, còn đối với nàng mạnh bạo như vậy. Lãnh Hạo Hiên, ta sẽ chờ đến một ngày nào đó cả chàng và nàng ta phải trả giá. Xoa xoa cổ tay bị Lãnh Hạo Hiên kéo, Tịnh Nhã trong lòng nôn nao mong nhanh đến Hương Thành.
Đi cũng nửa ngày trời, cả đoàn dừng xe bên một con suối để mọi người có thể nghỉ ngơi. Tịnh Nhã kiếm cho mình một góc, trời hôm nay có chút nắng nóng.
- Nàng uống nước đi!
Vươn tay lấy bình nước, từ đây đến Hương Thành còn xa lắm, bỗng nhiên từ đâu một nhóm người áo đen xuất hiện, tay cầm kiếm sáng đến chói mắt người. Lãnh Hạo Hiên đẩy Tịnh Nhã sang một bên.
- Các ngươi là ai ?
Một tên áo đen chớp mắt liền dùng kiếm nhắm ngay thẳng Lãnh Hạo Hiên nhưng cận vệ của Lãnh Hạo Hiên nào đâu để hắn được như ý:
- Thái tử ! Nương nương ! Hai người mau lên xe.
Lãnh Hạo Hiên kéo Tịnh Nhã lên xe nhưng chưa kịp lên thì một mũi tên phóng tới.
- Tịnh Nhã cẩn thận!
Tịnh Nhã xoay người một cái liền thấy Lãnh Hạo Hiên đứng phía trước mình, trên ngực đầy máu, mũi tên còn nằm trên người.
- Thái tử! Chàng không sao chứ ?
Lãnh Hạo Hiên dùng cả sức để thi triển đưa Tịnh Nhã đến 1 nơi khác. Nhớ không lầm gần đây có một trấn nhỏ. Gần đến nơi, đứng nhìn cổng thành trước mắt. Tịnh Nhã mừng rỡ:
- Tới rồi, thái tử!
Lãnh Hạo Hiên lúc này dường như đã kiệt sức, Tịnh Nhã dùng sức của mình dìu hắn vào trong trấn. Tìm một nhà trọ và tìm một thầy thuốc để chữa vết thương cho hắn. Nhìn người bị thương đang nằm bất động trên giường, Tịnh Nhã lo lắng vô cùng. Tịnh Nhã không ngờ rằng hắn lại dùng thân để cứu nàng.
- Thái tử! Chàng nói ta phải làm sao với chàng đây ?
Vắt khăn lau mồ hôi trên trán Lãnh Hạo Hiên, vết thương đã băng bó. Thầy thuốc đã nói không sao khiến Tịnh Nhã cũng an lòng. Dù gì hắn cũng đã cứu mạng nàng, nàng dù hận cỡ nào cũng không thể bỏ hắn một mình được.
- Tịnh... Nhã...
Tịnh Nhã nghe loáng thoáng hắn gọi nàng. Liền lay hắn:
- Thái tử! Chàng đang gọi ta sao ?
Lãnh Hạo Hiên từ từ mở mắt, hắn không giấu nổi sự vui mừng. Tịnh Nhã không sao, nàng vẫn còn ở bên hắn, đang nói chuyện với hắn. Đột nhiên hắn nắm lấy tay nàng, Tịnh Nhã lo lắng:
- Chàng đang bị thương, đừng nên cử động nhiều.
Lãnh Hạo Hiên từ từ ngồi dậy, tuy vết thương trên ngực hơi đau nhưng hắn vẫn không nhăn mặt nhíu mài tí xíu nào. Ngược lại vô cùng hỏi han quan tâm Tịnh Nhã:
- Ta không sao! Ta xin lỗi ....
Tịnh Nhã không nói gì, bước lại bàn trà rót cho hắn chén nước. Lời xin lỗi đó là gì ? Dù là chuyện gì nữa với Tịnh Nhã, lời xin lỗi đó quá xa xỉ. Thấy Tịnh Nhã như vậy, hắn cũng hơi buồn. Quả thật hắn đã làm những chuyện khiến nàng quá đau lòng, dù có xin lỗi cả nghìn lần cũng không thể bù lại được.
- À ! Ưng thị vệ cùng những người khác cũng đang ở đây. Chàng có gì phân phó cho bọn họ không ?
- Không cần đâu! Bọn họ cũng cần dưỡng thương.
- Vậy chàng nghỉ ngơi đi. Ta ra ngoài.
Lãnh Hạo Hiên sợ nàng ra ngoài một mình lại gặp nguy hiểm nên có phần lo sợ. Liền nắm lấy tay của Tịnh Nhã.
- Ở đây! Không có nàng ta ngủ không được
Đúng là viện cớ, sợ nàng sẽ trốn đi mất sao ? Bọn thích khách hôm qua nghĩ lại nàng cũng còn thấy sợ. Mục tiêu của bọn chúng là ai ? Nàng hay hắn ?