Những ngày sau đó, Lãnh Hạo Hiên hắn không an tâm về Tịnh Nhã liền một hai cưỡng ép nàng đi theo hắn, ánh mắt dò xét luôn ngắm vào Tịnh Nhã khiến nàng thật không thoải mái chút nào. Ưng thị vệ đang trình báo tình hình hôm nay cho Lãnh Hạo Hiên, Tịnh Nhã nghe vẫn không thấy điểm nào gây hứng thú, nàng chợt nảy ra ý định hay đi dạo quanh đây, lén nhìn qua Lãnh Hạo Hiên, hắn đang chăm chú nghe báo cáo, Tịnh Nhã liền rón rén như con mèo nhỏ:
- Đi đâu ?
Tịnh Nhã giật mình, hắn thật đúng đáng ghét, nàng xoay người lại cười cho qua chuyện.
- Ta.. ra ngoài đi dạo chút thôi.
Hắn không nói gì liền tiếp tục nghe, Tịnh Nhã thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài không khí thoáng đãng, nàng cất bước dạo trên đường, con phố này ở ngoại ô Hương Thành, nhìn thấy những nạn dân ngồi 2 bên đường, họ thật khổ sở, nàng chợt nảy ra ý định, hay là làm một chút gì đó giúp họ, nàng liền quay về nơi Lãnh Hạo Hiên làm việc để bàn bạc:
- Thái tử! Ta muốn giúp đỡ cho nạn dân ngoài kia.
Lãnh Hạo Hiên ngạc nhiên xen lẫn chút hứng thú, hắn nheo mắt phượng nhìn Tịnh Nhã:
- Bằng cách nào ?
- Hiện nay đê điều đang bị hỏng, phải mất một thời gian mới xong được, dân thì đang gặp khó khăn, ta muốn bàn với ngài thử xây một nhà tạm cho dân trú ở, hằng ngày phát gạo cho họ, nam thì có thể giúp sức xây dựng đê. Ngài thấy sao ?
Lãnh Hạo Hiên băn khoăn suy nghĩ, hắn không phải chưa nghĩ đến việc này nhưng hắn vẫn còn e ngại, ở đây kinh phí ít ỏi, nếu muốn phải lấy kinh phí ở kinh thành.
- Được, ta sẽ suy nghĩ.
Tịnh Nhã cảm thấy có chút phấn khởi trong lòng, ít nhất ở đây nàng cũng không đến nỗi nhàm chán không có gì làm.
Vài ngày sau, những nạn dân đã có nơi ở cố định, còn được phát gạo ăn nên họ cùng giúp sức xây dựng đê để công việc đồng án của họ nhanh quay trở lại như bình thường. Tiểu Liên đứng bên cạnh Tịnh Nhã mĩm cười vui vẻ:
- Tiểu thư! Người xem, người lại làm được việc tốt rồi!
Tịnh Nhã thỏa mãn nhìn thành quả của mình nhưng cả hai không hay một mũi tên không biết tử đâu phóng đến, chính xác là nhằm ngay Tịnh Nhã mà bắn, một bóng áo trắng lướt qua ôm chầm lấy Tịnh Nhã, cả hai cùng nằm xuống, cả người Tịnh Nhã đều được nam nhân đó che chở:
- Hạo ... Kỳ ? Là huynh sao ?
Hạo Kỳ không thấy sự bất thường nào xung quanh liền đỡ Tịnh Nhã đứng lên:
- Muội có sao không ?
Tịnh Nhã lắc đầu, nước mắt không tự chủ được liền trào ra, Hạo Kỳ liền đưa tay gạt những giọt nước mắt trên gương mặt diễm lệ đó, thật ra hắn vẫn không buông bỏ được, bao lâu nay hắn vẫn dõi theo nàng. Tịnh Nhã chợt ôm lấy hắn:
- Tịnh Nhã! Muội sống có tốt không ?
Tịnh Nhã gật gật đầu như thay cho câu trả lời:
- Huynh sống có tốt không ? Huynh gầy đi rồi.
- Ta làm sao sống tốt khi không có muội bên cạnh chứ?
Tịnh Nhã đẩy Hạo Kỳ, xúc động quay lưng lại:
- Chúng ta.... đã không thể nào được nữa rồi? Huynh phải hứa với muội, phải sống tốt, trên đời này vẫn còn những cô gái tốt hơn muội.
- Không, ta chỉ cần muội.
- Hai người đang làm gì ?
Lãnh Hạo Hiên nghe Tiểu Liên nói Tịnh Nhã bị ám sát liền vội vã chạy đến, kết quả hắn nhìn thấy nữ nhân của hắn đang tư tình với đệ đệ hắn. Gương mặt toát lên sự giận dữ, hắn rõ ràng là đang ghen và lửa ghen đang bùng cháy dữ dội. Một tay ôm lấy Tịnh Nhã như khẳng định chủ quyền:
- Hóa ra đệ vẫn luôn theo dõi chúng ta ?
Hạo Kỳ không nói, đôi mắt đau khổ dán chặt vào bàn tay đang ôm lấy Tịnh Nhã. Lãnh Hạo Hiên vẫn không buông tay, Tịnh Nhã gỡ tay hắn ra nhưng mãi vẫn không được:
- Ngài đang nổi điên cái gì, ta chút nữa bị tên bắn, chính nhị hoàng tử giúp ta.
- Trùng hợp thật, thích khách xuất hiện thì hắn lại ra tay cứu giúp. Nàng nghĩ ta tin ? Thôi những trò trẻ con này đi.
Hạo kỳ thật không ngờ ca ca hắn lại nghĩ hắn như vậy, dàn cảnh để giành lại Tịnh Nhã.
- Huynh nghĩ thế nào tùy huynh ? Nhưng đừng đối xử với Tịnh Nhã như vậy.
- Ta ? ta đồi xử với nàng ấy như thế nào, đến lượt đệ quan tâm sao ? Được, hay ta cho đệ xem ta và nàng ấy phu thê chúng ta ân ái như thế nào.
Nói xong Lãnh Hạo Hiền liền xoay người Tịnh Nhã, thô bạo đặt lên môi nàng một nụ hôn cưỡng chế, bàn tay không an phận lại xoa xoa thắt eo, sao đó đặt ở ngực nàng. Tịnh Nhã vùng vẫy xấu hổ "hắn điên mất rồi". Hạo Kỳ không chịu được nữa liền kéo mạnh Lãnh Hạo Hiên ra và cho ngay vào mặt hắn một cú đấm.
- Huynh dám tổn thương muội ấy lần nữa xem.
Tịnh Nhã khóc ngất, thiệt là nhục nhã, tại sao hắn lại muốn sỉ nhục nàng như vậy chứ, hắn luôn lạnh lùng tàn độc mà chiếm hữu, chưa từng nghĩ đến cảm giác của nàng sao?
Lãnh Hạo Hiên cũng vừa cho Hạo Kỳ một cái đấm, không chỉ một cái mà còn nhiều cái:
- Nàng ấy là thê tử của ta, cả đời này đệ đừng hòng tơ tưởng đến nàng ấy.
- Huynh có xem muội ấy là thê tử không hay chỉ chiếm hữu.
Hai bên đánh nhau không ai chịu thua ai, Tịnh Nhã can ngăn nhưng không được liền hét lớn:
- Cả hai thôi đi! Hạo Kỳ, cảm hơn huynh ngày hôm nay đã cứu muội.
Tịnh Nhã xoay lưng đi về mà không thèm ngó ngàng gì đến nam nhân đứng đằng kia, Lãnh Hạo Hiên đã tức càng thêm tức, nàng cứ vậy mà không thèm ngó đến hắn, trong khi hắn quan tâm đến nàng, chạy thẳng một mạch đến đây. Còn lại hai người nam nhân, cả hai cũng đã ngừng đánh, Lãnh Hạo Hiên hắn lên tiếng trước:
- Ta cảnh cáo đệ, đệ đừng đến gần nàng ấy, nếu không .....
- Không thì sao .... huynh quá ích kỷ, huynh đã tổn thương muội ấy một lần, giờ lại ép buộc muội ấy ở bên mình.
Lãnh Hạo Hiên không nói gì thêm, chỉ dằn lại 1 câu cảnh cáo:
- Đệ hãy nhớ kĩ lời ta nói.