Không Chỉ Là Thích

Thắm thoát mùa xuân cũng tới, cả hoàng cung nhộn nhịp lên hẳn, tưng bừng chuẩn bị lễ mừng sanh thần của hoàng đế. Hoàng đế tại vị được ba mươi năm, lên ngôi lúc hai mươi tuổi, là vị hoàng đế lên ngôi trẻ tuổi nhất lịch sử. Chiếu chỉ ban xuống toàn dân được nghỉ một ngày, tự do tiệc tùng chung vui đất nước. Buổi tối, cả hoàng cung tràn ngập ánh đèn, lung linh diễm lệ, cung nữ thái giám tất bật chuẩn bị cho đại tiệc. Nhạc Thường Hy hài lòng nhìn những món trân hào hải vị được trình bày trên bàn, thân là thái tử phi nàng cũng nên tập quen dần với việc chuẩn bị đại tiệc như thế này

- Thái tử phi! Người có gì phân phó nô tài ?

Nhạc Thường Hy phất tay:

- Không cần đâu, ngươi cho nô tỳ cung nữ túc trực suốt bữa tiệc.

Tên thái giám cung kính tuân lệnh không quên kèm theo lời hoa mị xu nịnh:

- Nô tài tuân mệnh, thái tử phi nhọc công như vậy hoàng thượng nếu biết ắt sẽ vui lòng.

Nhạc Thường Hy kiêu ngạo thưởng cho hắn vài nén bạc, chủ nhân ai mà không thích lời nói khéo léo xu nịnh, Nhạc Thường Hy cũng không ngoại lệ. Xoay bước về tẩm điện để chuẩn bị cho tiệc tối nay, Nhạc Thường Hy tự tin kiêu hãnh truyền lệnh xuống cho nô tỳ thân cận tới Thường Y cục để  mang y phục đến. Trong khi đó Tịnh Nhã lại tất bật trong bếp, bàn tay nhỏ nhắn đang nhào bột, nàng nhớ đến phụ thân mình, mỗi lần sanh thần của phụ thân nàng đều làm bánh đào trường thọ cho phụ thân, bánh đào là do nàng nghĩ ra, nếu không nếm thử thì không biết nó khác với bánh đào ở chỗ khác như thế nào. A Như đứng bên cạnh, lâu lâu lại thấm mồ hôi cho nàng:

- Nương nương! Người để A Như làm phụ cho.


Tịnh Nhã kiên trì, gương mặt lúc này đã phiếm hồng, phòng bếp thật sự rất nóng. Nhưng Tịnh Nhã muốn đích thân mình làm cho hoàng thượng, như vậy mới tỏ được lòng thành kính.

- Ta làm được!

A Như xoay qua xoay lại, phát hiện trên bàn có  cái quạt, liền nhanh trí quạt cho Tịnh Nhã. Ba canh giờ sau cũng xong, nhìn thành phẩm trước mắt, A Như trầm trồ ngưỡng mộ:

- Nương nương! Người thật tài nha, thơm như vậy, không giống ở ngự thiện phòng làm chút nào.

Tịnh Nhã cười ngại ngùng, nàng cũng chỉ là quen tay rồi làm, kĩ năng làm sao so với đầu bếp của ngự thiện phòng được.

- Ngươi đúng là dẻo miệng.

A Như nhìn sắc trời bên ngoài, đoán chắc còn 2 canh giờ nữa đại tiệc bắt đầu, cẩn thận bỏ bánh đào vào trong lồng vàng, nhắc nhở Tịnh Nhã mau chóng chuẩn bị. 

Lễ phục, trang sức bày ra trước mặt nhưng Tịnh Nhã chỉ chọn vài thứ đơn giản nhưng không kém phần trang trọng. Dù gì thân phận nàng là trắc phi, cũng nên hiểu chút lễ nghĩa, ăn mặc cầu kì lộng lẫy lại khiến cho người ngoài có chuyện bàn tán sau lưng, cho rằng nàng lộng hành vượt quyền thì sao ? A Như vẫn thấy không hài lòng, chủ nhân mặc đơn giản như vậy liệu có quá sơ sài, liền hỏi đi hỏi lại chủ nhân mình mấy lần nhưng lần nào cũng chỉ nhận được câu trả lời ậm ờ. Kiệu bên ngoài đã chuẩn bị xong, thái tử và thái tử phi cùng một kiệu lớn, Tịnh Nhã tự hiểu ý rồi bước vào kiệu nhỏ phía sau. Lãnh Hạo Hiên có lén nhìn Tịnh Nhã, nàng hôm nay vận trang phục màu hồng có thêu hoa mẫu đơn, trên đầu vấn tóc cài trâm vàng, trang nhã nhưng rất hợp ý hắn. Hắn tự nhiên lại mỉm cười sâu xa không đoán được ý gì trong đầu. 

Đại tiệc cũng đã bắt đầu, vị trí Tịnh Nhã ngồi là sau lưng Lãnh Hạo Hiên và Nhạc Thường Hy, nàng lẳng lặng ngồi đó nhìn xung quanh, kế bên là Lãnh Hạo Hiên là Lãnh Hạo Kỳ. Lãnh Hạo Kỳ xoay qua  nhìn thấy Tịnh Nhã cũng lịch sự chào hỏi, Tịnh Nhã e thẹn gật đầu. Mở màn là vũ điệu cung đình, Tịnh Nhã say mê xem trình diễn, sanh thần của hoàng đế đúng là có khác, hoàng đế phía trên ban rượu mừng, chính mình cũng hăng say cho một ly vào miệng. Bao nhiêu lễ vật quý báu được dâng lên cùng lời chúc hoa mĩ, chỉ nghe được 2 tiếng "tốt, tốt" của hoàng đế. Tịnh Nhã cũng dâng lên cho hoàng thượng quà tặng của mình, nắp vàng cũng đã được mở ra, hoàng đế hài lòng, châu báu, kì trân dị bảo ông không thiếu, sự ngạc nhiên xen lẫn ấm áp liền hiện trên mặt:

- Tiểu Nhã! Trẫm thật sự rất hài lòng về món quà của con.

- Chỉ sợ phụ hoàng chê tài nghệ của Tịnh Nhã.

Nhạc Thường Hy ngồi bên dưới bất động, mắt hướng lên trên đài cao nhất. Hoàng đế lại có thể gọi tên thân mật Tiểu Nhã như vậy cho thấy Tịnh Nhã trong lòng hoàng đế, hoàng hậu chiếm vị thế không nhỏ, có thể so với bất kỳ công chúa nào trong cung. Thường Hy ngầm xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, bên trên hoàng đế dùng thìa vàng để thưởng thức món ăn, chỉ dùng một từ để diễn tả "tuyệt". Thơm nhẹ, không quá ngọt và ngán khác với các loại bánh ông đã thử. 


Tiểu Nhã cũng đã lui về vị trí của mình, nhìn qua thấy Hạo Kỳ cười với nàng ngụ ý "muội làm tốt lắm". Tịnh Nhã thẹn thùng tiếp tục xem tiếp những màn biểu diễn. Hoàng đế cao hứng liền vỗ tay liên tục, ban rượu mừng cho các quan viên, cho đến khi tiếng thất thanh của hoàng hậu vang lên:

- Bệ hạ! Người không sao chứ. Mau truyền thái y!

Mọi người đổ xô nhìn về phía trên đài, nơi hoàng đế ngồi, chỉ thấy hoàng đế tay ôm ngực, vẻ mặt tím tái như thể trúng độc. Lãnh Hạo Hiên và Lãnh Hạo Kỳ liền tiến lên gọi không ngừng:

- Phụ hoàng!

- Phụ hoàng! Người đâu, truyền thái y nhanh lên.

Đáng lý là tiệc vui nhưng sao lại thành chuyện đáng buồn như vậy. Trong cung điện, thái y xác định rõ hoàng thượng trúng độc, cả quá trình tham gia tiệc hoàng hậu ngồi kế bên, thức ăn rượu hoàng hậu cũng có dùng qua nhưng lại chẳng bị gì cả. Nếu vậy hoàng thượng trúng độc lúc nào, là do ai hạ độc ? Lãnh Hạo Hiên liền truyền xuống tất cả những lễ vật, món ăn, rượu đều phải kiểm tra xem có độc không ?

Hoàng hậu lên tiếng:

- Hiên nhi! Những món ăn hay rượu ta đã dùng qua, giống với phụ hoàng con, nếu vậy ta cũng đã trúng độc rồi.

Lãnh Hạo Hiên ngầm đồng ý với mẫu hậu hắn, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ nào, hắn ngẫm nghĩ lại hắn cũng dùng chung với các món đó. Ánh mắt Lãnh Hạo Hiên liền lóe sáng "không lẽ nào.." nhìn qua Hạo Kỳ, hoàng thượng đích thực có dùng thêm bánh đào của Tịnh Nhã. Hắn ngàn lần vạn lần không nghĩ hung thủ là Tịnh Nhã, tội ám sát hoàng đế là tội mất đầu, Tịnh Nhã vì sao lại làm vậy ? Động cơ của nàng là gì ? Không hắn không tin điều đó, liền bắt một tên phạm nhân trong ngục cho uống rượu rồi ăn bánh đào. Kết quả thật sự làm hắn rất sốc, tên phạm nhân triệu chứng giống với phụ hoàng đến vậy, trong bánh có độc.


Hắn dằn lòng xuống liền ban lệnh nhốt Tịnh Nhã vào ngục trước sự ngỡ ngàng của Hạo Kỳ. Bản thân Hạo Kỳ cũng không tin Tịnh Nhã làm vậy. Tịnh Nhã bị giải đến nhà lao, trong lòng ấm ức luôn miệng kiu oan nhưng tội chứng rành rành. Lãnh Hạo Hiên dằn lòng lại nhìn nàng đau xót bị giải đi. Tịnh Nhã ngồi dựa vào tường, mắt vô hồn nhìn khoảng không vô định, miệng lẩm bẩm: 

- Ta không có làm!

Lãnh Hạo Hiên mở cửa nhà lao, nhìn nàng như vậy hắn muôn phần đau xót, ánh mắt đau thương, ngồi xuống ôm nàng và vỗ về:

- Không sao đâu! Ta sẽ tìm chứng cứ minh oan cho nàng.

Tịnh Nhã mở to hai mắt nhìn Lãnh Hạo Hiên có phần chút xa lạ, hắn tin nàng sao ? Lãnh Hạo Kỳ đứng kế bên cũng ủng hộ:

- Muội an tâm, bọn huynh sẽ giúp muội.

Tịnh Nhã òa khóc, gật gật đầu. Nàng chỉ cần có người tin nàng là được. Trong nhà lao tối tăm dơ bẩn, Tịnh Nhã có chút sợ hãi, nàng nhìn qua cửa thông gió trên cao, chút ánh sáng le lói vào bên trong. Nàng hy vọng mọi việc sẽ sáng tỏ, lần này nàng thực sự tin vào lời hứa của Lãnh Hạo Hiên. Hạo Hiên! Ta tin chàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận