Thời gian trôi qua thật mau, mới đó cũng đã 8 năm trôi qua, Tịnh Nhã cũng đã 18 tuổi, cái độ tuổi đẹp nhất của một nữ nhi để cập kê. Mỗi ngày nàng đều vào cung để trò chuyện cùng hoàng hậu nương nương khiến cho Bích Phượng Cung ngày càng náo nhiệt. Nhưng chỉ có một điều làm cho nàng thấy thoải mái nhất là Hiên ca ca không còn tỏ thái độ chán ghét với nàng nữa nhưng cũng không phải là thân thiết cho lắm. Hắn vẫn luôn khách sáo hòa nhã khi nàng đến Bích Phượng Cung, vẫn đối xử với nàng như một vị khách đến nhà, có lẽ là vậy ? Hoàng hậu nương nương đang cầm kéo để tỉa cây thì cũng thuận miệng đưa ra nhã ý:
- Tiểu Nhã! Con đã có ý trung nhân chưa ?
Tịnh Nhã nghe xong liền xấu hổ đỏ cả mặt, nếu không phải đây là hoàng cung thì nàng sớm đã phun đầy trà ra cả bàn, không kìm được liền ho sặc sụa mấy tiếng khiến hoàng hậu liền lo lắng:
- Con không sao chứ ? Người đâu mau ...
Tịnh Nhã khoát tay ý muốn không cần mời ngự y, cố gắng lấy lại bình tĩnh:
- Con .. con...
Hoàng hậu liền hiểu ý, vẻ mặt tươi cười như mãn nguyện, đứa con dâu này bà đã chấm lâu rồi, Tịnh Nhã ngây thơ thuần khiết tâm hồn trong sáng như thế lại chân thành tốt bụng, nếu Hiên nhi của bà lấy được Tịnh Nhã chắc chắn trong tương lai, Tịnh Nhã sẽ là một mẫu nghi thiên hạ tài đức vẹn toàn.
- Con không cần nói ! Ta đã hiểu ý con, con yên tâm ta sẽ làm chủ cho con, khẩn xin hoàng thượng tứ hôn cho con và Hiên nhi.
Tịnh Nhã không nói nên lời, như vậy có nhanh quá không ? Hiên ca ca thật đối với nàng còn có chút lãnh đạm vô tâm, liệu chàng có đồng ý hôn sự này ? Trong lòng Tịnh Nhã vừa vui lại vừa hồi hộp nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu không dám kháng mệnh, nàng rất muốn biết câu trả lời từ Hiên ca ca của nàng là gì ?
Thời gian không sớm không muộn, thánh chỉ đã ban xuống hôn sự này, Nam Cung Tịnh Nhã sẽ là thái tử phi của thái tử Lãnh Hạo Hiên, ngày mùng năm tháng sau liền tổ chức. Cả nhà Nam Cung phủ trên dưới đều vui mừng vì việc này, Tịnh Nhã như muốn thoát tim ra ngoài ? Hiên ca ca đồng ý rồi. Cuối cùng huynh ấy cũng đồng ý! Như không tin được mình vừa nghe thấy gì, Tịnh Nhã nhận thánh chỉ xong lại vụt ra ngoài vào cung tìm Lãnh Hạo Hiên, dù gì tình cảm này nàng cũng đã giấu giếm lâu lắm rồi nên cũng một lần bày tỏ cho hắn biết. Nhưng khi đến cửa cung của Hạo Hiên, Tịnh Nhã liền không biết có nên vào, nàng là đang hồi hộp khi sắp phải tỏ tình sao ? Cứ một bước vào lại xoay người tính bước ra, cứ như vậy không biết bao nhiêu lần. Vừa vặn Lãnh Hạo Hiên cũng từ chánh điện của hoàng thượng về tới liền thấy Tịnh Nhã, giọng trầm trầm vang lên như cắt đi sự run sợ nãy giờ của Tịnh Nhã:
- Muội vào đi! Ta cũng có chuyện muốn nói.
Tịnh Nhã chỉ gật nhẹ một cái rồi bước theo sau Hạo Hiên, có lẽ điều này chỉ có nàng mới nhận ra mà thôi. Từ trước đến nay đều là nàng theo sau hắn, có bao giờ hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái không, đều là tấm lưng phía trước, luôn lạnh lùng với nàng, ấy vậy mà nàng cứ vậy bước theo hắn cũng đã hơn 10 năm rồi. Đi được một lúc, người phía trước đã dừng lại, nàng cũng nhận ra nơi đây chính là hoa viên trong cung của Hiên ca ca, trong đó trồng toàn là hoa hồng đỏ, nàng chợt hỏi một câu không liên quan tới mục đích tới đây cho lắm:
- Huynh thích hoa hồng sao ? Nơi đây trồng nhiều hoa hồng thật đó.
Hạo Hiên lười biếng chỉ ừm rồi vào thẳng vấn đề, hắn không muốn phải giải thích với nàng vì hắn cũng chẳng quan tâm nàng nghĩ gì:
- Chuyện hôn sự .... muội chấp nhận nó ?
Tịnh Nhã rụt rè, cầm chặt tay, dũng cảm nói ra:
- Muội đồng ý vì muội thật sự ... thật sự rất thích huynh.
Hạo Hiên cũng khá bất ngờ vì câu trả lời này nhưng hắn cũng không phải là dạng người gieo cho người khác hy vọng. Hắn chỉ một lòng muốn lấy Nhạc Thường Hy làm thê tử làm sao lại có thể chia đôi trái tim dành cho Tịnh Nhã. Hơn nữa, hắn chưa từng có ý nghĩ vượt quá giới hạn với Tịnh Nhã, chỉ đơn giản là vì Tịnh Nhã là lớn lên cùng hắn, lại được mẫu hậu hắn yêu thương, hắn cùng lắm chỉ là xem nàng như muội muội
- Nhưng ta không thích muội.
Câu nói như vạn tiễn xuyên tâm liền cứa rách trái tim nhỏ bé của Tịnh Nhã, tình đầu của nàng cứ vậy mà bị chối từ sao ? Đôi mắt của Tịnh Nhã chợt ương ướt, nàng cố gắng vì hắn học đàn trở thành một tài nữ, một tài nữ dịu dàng ẩn nhẫn vậy sao hắn vẫn không cảm nhận được một chút nào sao ?
- Huynh ....
- Ta xin lỗi nhưng chúng ta không thể thành hôn, ta không thể phụ nàng ấy.
Tịnh Nhã thật muốn biết cô nương nào lại hạnh phúc như vậy, có thể khiến hắn một lòng một dạ như thế, đưa bàn tay gạt đi nước mắt, nàng buồn bã:
- Nàng ấy ... là người rất thích hoa hồng ? Muội có thể biết không ?
Hạo Hiên gật đầu như đồng ý, giờ đây gương mặt Tịnh Nhã trở nên sầu thảm đầy lệ nhưng cũng không khiến hắn thay đổi quyết định của mình. Thà một lần đau còn hơn sau này cứ mãi ấp ủ rồi đau khổ mãi mãi:
- Nhạc Thường Hy! Nàng ấy chính là tất cả đối với ta
Thì ra là vậy, hoa hồng cũng vì nàng ấy mà trồng sao ? Điều mà Tịnh Nhã không ngờ chính là không phải ai khác chính là người mà nàng thân nhất, như tỷ muội. Đáng lý ra nàng phải đoán ra từ đầu chứ, Thường Hy tỷ là người đàn hay hát giỏi, tính cách thanh tao, nho nhã. Vậy mà nàng ngu ngốc lại vô tình trở thành bản sao của tỷ ấy. Ngốc! Đúng là ngốc thật ...
- Muội thay đổi nhiều như thế vì huynh, huynh một chút cũng không nhận ra sao ?
Hắn là vô tâm không nhận ra hay vì nàng thay đổi hắn không muốn quan tâm điều này, hắn bỗng dưng chột dạ thấy nàng thật đáng thương :
- Tịnh Nhã! Tình cảm không thể gượng ép, dù muội có thay đổi như thế nào thì đối với ta vẫn vậy. Vì tâm của ta đã dành cho một người khác. xin lỗi muội.
Tịnh Nhã như không chịu được liền vụt chạy ra ngoài, nàng sợ nếu ở thêm nữa nàng sẽ đau tim mà chết mất, không biết chạy bao xa nhưng nàng lại dựa vào tường gần đó rồi bệt xuống đất khóc nức nở. Trong cung cấm này, không một ai có thể để nàng tựa vai vào lúc nàng đau khổ nhất. Tại sao ? tại sao không là ai khác, lại là Thường Hy tỷ ? Nàng phải làm sao đây ? Có lẽ Hiên ca ca nàng cũng không thể gọi được nữa rồi. Huynh có biết huynh tàn nhẫn với muội lắm không ?