Đã bao ngày rồi, Hạo Hiên không gặp được Thường Hy, nàng là muốn trốn tránh hắn bao lâu, hắn cũng đã thỉnh chỉ xin phụ hoàng hủy bỏ hôn ước kia nhưng lần nào phụ hoàng hắn cũng phất tay chối từ. Chỉ còn một tuần nữa, nàng sẽ thuộc về người khác, hắn sẽ mất nàng mãi mãi. Vì cớ gì, nàng và hắn lại không thể bên nhau ? Hắn buồn bực uống rượu thâu đêm, không màng đến thế gian này, hắn là đang bất lực vì không thể làm được gì sao ? Tên thái giám đứng cạnh bên thấy thế liền nhắc nhở:
- Thái tử! Người uống nhiều rồi ạ!
- Cút
Tên thái giám hoảng sợ quỳ rạp xuống đất rồi nhanh chân đến Bích Phượng cung bẩm báo hoàng hậu, hắn sợ nếu để như thế này e rằng thái tử nguy mất. Hoàng hậu nghe vậy liền sửng sốt cho người tới phủ mời Nam Cung Tịnh Nhã vào cung khuyên giải. Một bộ dáng say khướt người không ra người quỷ không ra quỷ, đây có đúng là Hiên ca ca nàng từng biết không ? Hoàng hậu lệnh cho người đỡ thái tử đứng lên rồi nghiêm giọng:
- Đường đường là một thái tử, con xem như vậy còn ra thể thống gì ? Mẫu hậu thật thất vọng vì con.
Tịnh Nhã vốn cũng không biết nói gì hơn, đành im lặng vậy. Nếu nàng nói lúc này liệu hắn có thay đổi không ? Nhưng nàng cũng thừa nhận rằng nàng còn quan tâm hắn, nhận được tin liền tức tốc vào cung mà quên rằng hắn đã làm tổn thương đến nàng, thậm chí là nói không thích nàng rồi.
- Tịnh Nhã! Con ở đây khuyên can nó vài lời, ta biết dù có xảy ra chuyện gì thì hai đứa cũng nên hàn gắn chứ không nên như vậy ? Người đâu đưa thái tử vào trong...
Mọi chuyện vốn dĩ không phải là chuyện của hai đứa mà là chuyện của ba người. Người có thể khuyên can hắn lúc này chỉ có mình Thường Hy mà thôi. Tịnh Nhã nàng làm gì có giá trị trước mắt hắn chứ. Nhưng cũng không dám cãi với thánh mệnh, nàng cung kính dạ khẽ rồi vào trong viết một vài dòng, nhờ nô tài đưa đến cho Thường Hy. Lúc này Hạo Hiên vẫn chưa ngừng uống, liên tục đưa rượu lên miệng, chỉ còn một mình Tịnh Nhã ở đây, nàng nên làm sao chứ ? Bước lại gần thêm một bước, người kia dường như vẫn chưa ý thức được có người đến gần vẫn chìm đắm trong bể rượu kia:
- Thái tử! Người đừng uống nữa.
Hạo Hiên bực tức liền vung tay hất Tịnh Nhã ngã xuống sàn, giọng quát nạt:
- Cút ngay! Để ta yên ...
Tịnh Nhã khẽ buồn trong lòng:
- Hiên ca ca!
Hạo Hiên vừa nghe được tiếng gọi đó liền quay đầu, là ai đang gọi hắn là Thường Hy hay Tịnh Nhã ? Hắn lảo đảo ngồi xuống trước mặt nàng, trong cơn say mơ hồ hắn nhìn thấy Thường Hy trước mắt hắn. Hắn rất nhớ nàng, nhớ phát điên lên được, đưa bàn tay chạm vào gương mặt mềm mại ấy, hắn âu yếm khẽ gọi:
- Thường Hy! Ta nhớ nàng...
Tịnh Nhã trong một phút yêu lòng liền ngồi im như thế, nàng là nàng, Thường Hy là Thường Hy, huynh ấy nhớ Thường Hy như vậy sao ? Giá như hắn cũng dành cho nàng một chút tình cảm như vậy có tốt hơn không ? Nàng lại hồ đồ nữa rồi, tình yêu làm sao chia sẻ được chứ ? Huống chi hắn đã nói là không thích nàng. Tịnh Nhã đưa hai tay cầm lấy tay Hạo Hiên để xuống dứt khoác toan vụt chạy ra ngoài liền bị Hạo Hiên kéo lại, Tịnh Nhã mất thăng bằng liền té xuống vào lòng của Hạo Hiên. Không để cho Thường Hy trước mắt hắn biến mất, hắn liền chế trụ cơ thể nàng và hôn thật sâu. Nụ hôn nhớ nhung da diết và mãnh liệt khiến cho Tịnh Nhã như mất đi sự sống, nàng yêu hắn cũng gần 10 năm rồi, nhưng đây là lần đầu nàng tiếp xúc thân mật với hắn, phút chốc cả cơ thể nàng nhẹ hững. Hắn lúc nào đã đặt nàng lên giường rồi ? Tịnh Nhã dùng hai tay chống trước ngực hắn:
- Muội không phải Thường Hy! Muội là Tịnh Nhã!
Hắn vẫn quả quyết nàng là Thường Hy của hắn, không chịu để lý trí phân bua liền để cảm xúc và để men rượu dẫn lối:
- Thường Hy! Đừng rời xa ta nữa. Ta rất nhớ nàng.
Không thể để tiểu mĩ nhân trong lòng biến mất, hắn liền giữ chặt hai tay nàng để nàng không khỏi chống cự, hương rượu nồng ấm quanh quẩn bên mũi Tịnh Nhã khiến nàng thấy khó chịu vô cùng. Nàng không phải Thường Hy, nàng không phải là thế thân. Huynh đừng để sai lầm này dẫn đến đau thương về sau, hãy dừng lại đi, Hiên ca ca!
Tịnh Nhã lắc đầu nguầy nguậy để tránh sự cuồng nhiệt của Lãnh Hạo Hiên nhưng có phải càng kháng cự thì hắn lại càng cuồng bạo hơn nữa:
- Không ... Dừng lại... Ưm...
Câu nói vừa thốt ra chưa được hoàn chỉnh liền bị đứt quãng bởi nụ hôn của Hạo Hiên cướp mất, Tịnh Nhã uất ức liền rơi lệ nhưng hắn cũng không quan tâm vẫn tiếp tục dày vò nàng. Nếu hắn cũng dành tình cảm cho nàng như Thường Hy vậy thì tốt biết bao, có lẽ nàng sẽ hạnh phúc nhất mà không ngần ngại trao thân cho hắn. Liệu sau khi hết say, hắn có hối hận về việc này ? Còn nàng sẽ miễn cưỡng chấp nhận làm thê tử của hắn? Tịnh Nhã nàng đã mệt rồi, nàng biết nàng không thoát được hắn đêm nay liền vô hồn không cảm xúc nhìn lên trần nhà. Roẹt ...roẹt ...Từng lớp từng lớp quần áo rơi xuống sàn một cách bừa bộn không thể tả được, Hạo Hiên vẫn còn chìm đắm trong cơn mộng tình ái , hắn không muốn tỉnh vì biết đâu sự thật càng phũ phàng hơn, lúc này hắn chỉ cần biết Thường Hy đang ở đây mà thôi. Tịnh Nhã đau đớn nắm chặt tay, thanh xuân của nàng dành cả cho người nàng yêu nhưng cái gì cũng phải có cái giá của nó dù ngay lúc này nàng biết mọi chuyện đã đi quá xa rồi, nàng không có được trái tim hắn nhưng lại được một đêm hoan ái đầy mộng mị và buồn tủi. Hai canh giờ sau, Tịnh Nhã ngồi bó gối ở một góc giường, không có sự hỏi han, không một cử chỉ dịu dàng, người kia cũng đã ngủ say. Tịnh Nhã khẽ chạm vào chóp mũi của hắn:
- Nếu tỉnh lại huynh có ghét muội không ?
Vẫn là sự im lặng từ người kia, Tịnh Nhã vớ lấy chiếc áo gần đó khoác lên người, lặng lẽ bước xuống giường để tránh cho hắn tỉnh giấc. Thường Hy lúc nãy cũng đã đứng ở ngưỡng cửa, là nàng vội vã chạy đến đây vì lo cho hắn, phải khó khăn lắm mới xin phụ thân vào cung cấm. Nhưng chuyện gì đã xảy ra, cảnh bừa bộn làm cho nàng thấy hoang mang vô cùng.
- Tịnh Nhã! Muội ...
Giải thích như thế nào đây, sự thật rành rành trước mắt nàng có thể nói là không có chuyện gì sao ? Tịnh Nhã hướng mắt về Hạo Hiên như đang cần sự giúp đỡ nhưng hắn vẫn im lặng nằm đó như chẳng có chuyện gì xảy ra. Thường Hy xúc động gào lên:
- Muội! Thì ra muội gửi thư cho ta nói ta tới đây là vì muốn ta chứng kiến chuyện này sao ? Tại sao ? Tại sao lại đối với ta như vậy.
Tịnh Nhã cảm thấy mình như một tên tội đồ, liền nắm lấy tay của Thường Hy như để cầu xin sự bao dung của nàng ấy:
- Muội ... xin lỗi.
Tiếng ồn liền đánh thức Hạo Hiên, hắn nhíu mày từ từ mở mắt ra phát hiện Thường Hy đang ở trước mặt hắn. Nàng đang khóc sao ? Chuyện gì xảy ra ?
- Thường Hy!
Lúc này hai người mới nhìn lại Hạo Hiên. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, trong mắt hắn luôn chỉ có Thường Hy, Tịnh Nhã cụp mắt im lặng để chờ đợi chuyện tiếp theo. Nhưng vài giây sau, Hạo Hiên hắn mới nhận thức được rằng Tịnh Nhã cũng ở đây, đầu hắn đau quá nên hắn cũng không nhớ rõ lắm xảy ra chuyện gì, Tịnh Nhã trong bộ dáng như thế kia là sao ? Đừng nói là người ở với hắn đêm qua là nàng nha ? Thường Hy lúc này ngã ngồi trên sàn nức nở khiến cho Hạo Hiên đau lòng, hắn vội vàng đến gần ôm nàng vào lòng:
- Thường Hy đừng khóc!
Thường Hy lại giọt ngắn giọt dài, giọng oán trách:
- Thái tử! Chàng không cần phải cảm thấy có lỗi, chúng ta có duyên không phận, ban đầu ta cũng đã âm thầm chúc phúc cho chàng và Tịnh Nhã rồi.
- Không! Đừng nói nữa, ta chỉ có mình nàng thôi.
Tịnh Nhã đứng đó như người vô hình, người vô hình đang xem cảnh tình chàng ý thiếp, đau quá! Lòng nàng như ai cứa vậy, có phải nàng nên biến mất mãi mãi thì sẽ không có cớ sự này không ? Thường Hy đột nhiên chạy vụt ra ngoài cũng không thèm nghe Hạo Hiên nói nữa, Hạo Hiên trừng mắt giận dữ dùng tay bóp cổ Tịnh Nhã:
- Ngươi đúng là đê tiện, lại lợi dụng ta say để lên giường cùng ta, ngươi khiến cho ta và nàng ấy mãi mãi chia xa. Vậy thì người nên chết đi.
Đối với Tịnh Nhã bây giờ, việc giữ mạng sống là vô cùng khó khăn, cái cổ bé nhỏ của nàng dường như sắp đứt lìa, hơi thở dường như là rất cần thiết. Cũng tốt! Chết rồi cũng không cần phải vương vấn đau khổ, cũng không phải là mang tiếng chia rẽ uyên ương. Tịnh Nhã không giãy giụa cũng không cầu xin hắn nữa, nàng buông lỏng hai tay, nhắm mắt lại, sẽ rất nhanh thôi, nàng sẽ thật thật sự thoát khỏi đây. Lãnh Hạo Hiên thấy vẻ mặt buông xuôi đó, hắn gằn từng tiếng:
- Muốn chết! Không dễ như vậy đâu ? Tịnh Nhã, ngươi phải sống để nhìn ta và Thường Hy hạnh phúc như thế nào ? Muốn làm thái tử phi của ta, ngươi... vạn kiếp cũng không được .
- Còn bây giờ cút! Ngươi dám nói chuyện hôm nay ta sẽ cho cả nhà ngươi cùng chết.
Tuy bàn tay đó đã rời khỏi cổ của Tịnh Nhã nhưng sao nàng vẫn cảm giác nó đang siết lấy cổ nàng, đây có phải là lời hâm dọa nàng nên chú tâm không ? Chỉ vì nàng mà cả nhà cũng sẽ liên lụy ? Chuyện này thật đáng nực cười. Phụ thân nàng cả đời trung thành cớ gì lại hại đến cả nhà, nàng thiết nghĩ nàng sai chỗ nào, chuyện cách đây hai canh giờ là nàng muốn sao ? Nàng im lặng mặc vội y phục, cười khổ bước ra khỏi cung. Nếu được điên, nàng thật cũng muốn điên một lần để quên tất cả, cứ vô tư mà sống không phải tốt sao ?
Hoàng hậu lúc này cũng vừa xuất hiện, có lẽ nếu bà đến sớm một chút thì sự tình cũng không đến nổi nào. Cũng vì có chút chuyện ở cung cần giải quyết nên hơi lâu một chút. Hạo Hiên đang tức giận kéo đổ cả bàn trà, Tịnh Nhã cũng không thấy đâu, chã nhẽ lại cãi nhau. Hoàng hậu thấy vậy cũng không vào, hơn ai hết bà hiểu con trai mình đang như thế nào, một mình chắc sẽ khiến tâm trạng tốt hơn. Phân phó một vài nô tài ở bên ngoài canh gác, nếu có gì liền báo ngay rồi lặng lẽ về cung.