Hai tháng lặng lẽ trôi qua. Đối với Tịnh Nhã, dù thời gian có trôi qua bao lâu thì mọi chuyện vẫn như mới vưa xảy ra thôi. Tịnh Nhã cẩn thận nâng niu từng mảnh vải nàng vừa mới dệt xong đặt vào trong một tay nải. Tiểu Liên mấy hôm nay không được khỏe cứ ho suốt, lâu lâu lại lên cơn sốt nhẹ khiến cho Tịnh Nhã vô cùng lo lắng. Hôm nay nàng phải tranh thủ ra chợ bán mớ vải này là có thể có tiền mua thuốc cho Tiểu Liên rồi. Tiểu Liên sắc mặt nhợt nhạt nhìn tiểu thư mình:
- Tiểu thư! Để Tiểu Liên đi với người.
Tịnh Nhã ấn Tiểu Liên nằm xuống giường:
- Không được! Sức khỏe ngươi không tốt, ở nhà dưỡng bệnh. Ta sẽ mau về thôi.
- Nhưng...!
Tiểu Liên chưa nói hết thì Tịnh Nhã đã khép cánh cửa lại rồi mất hút, tiếng bước chân dần dần xa khỏi ngôi nhà tranh nhỏ. Tịnh Nhã nàng đã nợ Tiểu Liên quá nhiều rồi, nàng cũng không còn là tiểu thư lá ngọc cành vàng sao có thể bắt Tiểu Liên hầu hạ nàng nữa, chỉ có thể nương nhau mà sống thôi. Ngày đó, nàng và Tiểu Liên bị trộm hết tiền chỉ có thể lặng lẽ dọn hết đồ ra ngoài khách điếm. Trong người không còn tiền lại mang thương tích đầy mình, nàng đành bán đi chiếc vòng ngọc trên tay kiếm một ngôi nhà nhỏ ở nơi tồi tàn nhất trong kinh thành để ở. Ngày qua ngày nàng cũng học được cách dệt vải từ một đại nương lớn tuổi gần đó, lại có thể mang vải đi bán để lo cơm hằng ngày. Đã lâu rồi nàng không tới chợ, nàng còn nhớ con phố này cách Nam Cung Phủ cũng không xa lắm lại còn bên kia có món ăn nàng thích nhất. Tịnh Nhã hồi tưởng lại năm đó nàng cùng Thường Hy và Hạo Hiên ba người cùng nhau dạo phố, cùng ăn mì hoành thánh. Nàng là đang nhớ bọn họ sao ? Tịnh Nhã lắc đầu xua tan đi ý nghĩ đó, chọn một góc ở gần nơi bán son phấn cùng trang sức, Tịnh Nhã cũng đem những mẫu vải nhỏ để lên bàn trống. Nàng hy vọng những mẫu vải này sẽ mau chóng lọt vào mắt xanh của những tiểu thư giàu có thì như vậy hôm nay nàng có tiền rồi. Có lẽ ông trời còn thương nàng nên hôm nay không nắng lắm, thời tiết mát mẻ làm Tịnh Nhã cũng thấy dễ chịu đôi phần. Một số người thấy nàng vô cùng xinh đẹp liền tỏ ra trêu ghẹo nhưng Tịnh Nhã cố gắng giữ bình tĩnh. Tiểu Liên mỗi ngày đều gặp những người như vậy sao ? Bọn họ vẫn không tha cho Tịnh Nhã, có một tên còn dám dùng bàn tay sờ lên mặt nàng:
- Cô nương xinh đẹp như vậy! Hay là về làm nương tử ta thế nào... Ha ha...
Tịnh Nhã tức giận vì bị xúc phạm liền đưa tay tát cho tên đó một cái thật mạnh.
- Ngươi dám...
Lãnh Hạo Kỳ nghe có ồn ào liền quay đầu lại nhìn đám đông phía xa. Có chuyện gì ? Chuyện là hôm qua hắn từ Nam Quốc về, hôm nay lại có nhã hứng đi dạo trong kinh thành. Ai ngờ lại có chuyện cho hắn xem rồi. Người đó không phải là .... ?
- Tịnh Nhã!
Tịnh Nhã ngước lên tìm kiếm giọng nói đó, nàng ngạc nhiên nhìn nam tử trước mặt, miệng lắp bắp:
- Hạo .. Kỳ.. ca ca.
Đúng! Hắn chính là Lãnh Hạo Kỳ, nhị hoàng tử của Bắc Quốc, hoàng đệ ruột thịt của Thái tử đương triều a. Tịnh Nhã nhớ lúc nhỏ Lãnh Hạo Kỳ rất hiếu động và tinh nghịch, có thể nói hắn và nàng là cùng một tính cách, khác xa với huynh trưởng của hắn Lãnh Hạo Hiên kiêu ngạo, lạnh lùng kia. Nhưng khi hắn 12 tuổi liền nói là muốn đi Nam Quốc và Đông Quốc để nâng cao sự hiểu biết gì đó, cũng từ đó nàng mất đi một bằng hữu tốt. Hạo Kỳ nhìn những tên lưu manh kia hắn đã hiểu ra được câu chuyện liền ra lệnh:
- Người đâu! Đem trói bọn họ đem cho sói ăn.
Bốn tên thuộc hạ đồng thanh vâng lệnh. Bọn người trêu chọc Tịnh Nhã liền xanh mặt vội quỳ xuống xin tha tội, bọn họ đúng là có mắt mà như mù lại đụng tới người không nên đụng rồi. Tịnh Nhã thấy vậy cũng không muốn làm khó bọn họ, dù gì nàng cũng không có sao.
- Huynh tha cho bọn họ đi! Bọn họ sợ đến tái mét rồi kìa.
- Còn không mau đi.
Người đi đường hiếu kì thấy chuyện cũng đã xong liền giải tán. Lãnh Hạo Kỳ lúc này mới nhìn lại Tịnh Nhã, bộ quần áo trên người nàng có vẻ không hợp với thiên kim như nàng cho lắm.
- Đi! Ta dẫn muội đi ăn món muội thích nhất.
Tịnh Nhã lắc đầu không đồng ý, hôm nay nàng phải có tiền mua thuốc cho Tiểu Liên:
- Muội phải bán hết mớ vải này!
Lãnh Hạo Kỳ ngạc nhiên, hắn thật sự muốn biết Tịnh Nhã đã xảy ra chuyện gì ? Nàng bây giờ sao lại trở nên khổ sở như thế này.
- Hôm nay ta mua hết! Muội hãy kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra đi!
Tịnh Nhã lúng túng. Như vậy có được không ?
- Không được đâu! Hôm khác muội sẽ kể cho huynh nghe được không ?
- Nhưng ...!
- Hạo Kỳ! Đệ ở đây sao ?
Giọng nói đó vang lên làm cho Tịnh Nhã một phen hoảng hốt. Nàng có quên cũng không bao giờ quên được nó. Vì sao ư? Nó làm cho nàng thấy ám ảnh sợ hãi mỗi đêm, lời đe dọa ngày đó nàng vẫn còn nhớ như in.
- Thường Hy tham kiến nhị điện hạ.
Hạo Kỳ khách sáo phất tay, Thường Hy là cô nương hiền dịu có thể nói là một người hoàn hảo nhưng sao hắn vẫn không thấy mình có thể hảo hảo tốt với nàng ta được. Hắn không thích những cô nương yếu đuối nhu nhược theo kiểu khuôn mẫu như thế này. Chuyện gì cũng phải nhờ người khác, ủy mị, không có chính kiến, mẫu người như thế này không phải mẫu người của hắn, hợp với hoàng huynh hắn hơn a.
Hạo Hiên nhìn qua Tịnh Nhã, cô nương gầy gầy này Tịnh Nhã ngày nào sao, gương mặt có chút hồng hào bầu bĩnh ngày nào giờ có vẻ trắng bệch lại thon thon. Không hiểu sao hắn có chút thương hại a. Tịnh Nhã liền kiếm cớ rút khỏi đây, nàng thật sự không muốn đối mặt với bọn họ chút nào:
- Nhị hoàng tử! Tịnh Nhã xin cáo từ.
Tịnh Nhã cung kính cuối đầu rồi thu dọn chuẩn bị về, có lẽ hôm nay nàng không có tiền mua thuốc cho Tiểu Liên rồi. Tiểu Liên! Xin lỗi!
Hạo Kỳ liền nắm chặt tay đang dọn mọi thứ của Tịnh Nhã. Hắn rất muốn biết mọi chuyện.
- Muội nói chuyện với ta một lát đi, được không ?
Nhìn hai người cứ người muốn đi kẻ níu ở lại làm cho Hạo Hiên như chướng mắt, hắn lên tiếng:
- Hạo Kỳ! Mẫu hậu đang chờ đệ về dùng bữa đó.
Tịnh Nhã thừa lúc đó liền nhanh tay biến mất khiến cho Hạo Kỳ trở tay không kịp. Thường Hy thoáng nhìn thấy mắt Hạo Hiên dường như rất chăm chú vào Tịnh Nhã. Tuy rằng ngoài mặt Hạo Hiên chẳng tỏ vẻ gì nhưng đâu đó trong lòng Thường Hy nhen nhóm lên sự đố kị không ít.
Buổi tối tại ngôi nhà tranh có ánh đèn lập lòe trong đêm, hôm nay Tịnh Nhã ra chợ không bán được gì lại gặp trúng cố nhân, ông trời thật là thương nàng quá chăng ? Cũng may lão đại phu tốt bụng thấy nàng khổ sở liền không lấy tiền thuốc nàng lại phải mang ơn người ta nữa rồi.
- Tiểu Liên! Uống thuốc đi!
Tiểu Liên gắng gượng uống thuốc, nàng hứa với lòng phải mai khỏe lại để tiểu thư không phải khổ sở nữa. Uống thuốc xong Tiểu Liên liền cảm thấy buồn ngủ rồi chìm vào giấc nồng. Tịnh Nhã tranh thủ dệt thêm mớ vải để mai đem ra bán, được một lúc nàng cảm thấy hai vai ê ẩm, bụng lại có chút đau đau. Đừng nói là nàng cũng bệnh luôn rồi nhé, nếu nàng sinh bệnh ai sẽ lo việc buôn bán đây. Gần đây bụng nàng cũng thỉnh thoảng đau như vậy, Tịnh Nhã đứng lên xoa xoa bóp vai, bước ra trước nhà để thư giãn có lẽ như vậy sẽ không còn đau nữa. Ánh trăng đêm nay thật đẹp, nàng có chút nhớ về cha mẹ rồi, không biết giờ này họ đang làm gì. Có nhiều lần nàng bạo gan đến gần Nam Cung phủ chỉ để nhìn họ. Họ vẫn bình an là nàng thấy hạnh phúc rồi. Tịnh Nhã rót cho mình tách trà nóng ngồi xuống trước bậc thềm ngay cửa nhà, khu này cũng coi như là khá an toàn đa số những người sống ở đây đều là dân lao động, người già và trẻ con nhiều lại tốt bụng nên Tịnh Nhã cũng không cảm thấy lo sợ điều gì.
- Ngươi cũng có nhã hứng ngắm trăng ?
Tịnh Nhã sợ hãi toan bước vào trong thì hắn đã nhanh hơn một bước, kéo lấy cánh tay nàng:
- Ngươi dám bỏ chạy, ta cam đoan sẽ khiến cho cả phố này biết ngươi là người như thế nào!
Tịnh Nhã oán ghét nhìn Lãnh Hạo Hiên, lại là đe dọa. Ngoài cái đó ra hắn chẳng còn gì để ức hiếp nàng sao ?
- Thái tử! Người buông tay.
- Ta không buông! Tính kế với ta không thành công giờ lại câu dẫn Hạo Kỳ, ngươi đúng là tiện nhân.
Tịnh Nhã thấy đau nhói trong lòng, bụng của nàng lại đau nữa rồi:
- Ta không có câu dẫn Hạo Kỳ! Chuyện hôm nay chỉ là tình cờ thôi.
- Ngươi.. đúng là .... không thể tha thứ được, muốn lấy lại uy danh ngày nào sao ? Nằm mơ đi
- Đêm hôm khuya khoắt người tới đây chỉ để sỉ nhục một cô nương yếu đuối như ta, như vậy còn là nam tử hán sao ?
Hạo Hiên khinh bỉ nhìn Tịnh Nhã:
- Dâm phụ như ngươi ta không cần phải là một nam tử hán.
Tay của Tịnh Nhã liền bị nhói đau, hắn dùng lực để hành hạ thể xác nàng, muốn cho tay của nàng thành phế vật sao ? Tịnh Nhã không nói liền dùng răng cắn vào bàn tay của Hạo Hiên, lực cắn không nhỏ để lại dấu răng cùng máu trên tay hắn. Hạo Hiên tức giận dùng tay còn lại đặt vào chiếc cổ mảnh khảnh kia, tấn nàng vào cây cột gần đó.
- Buông ... khụ ... khụ
Hắn buông ra nhưng lại áp chế cả thân thể nàng, Tịnh Nhã không có cách nào thoát ra được càng không thể cầu cứu một ai.
- Làm ta bị thương, hôm nay ta sẽ cho mọi người ở đây biết ngươi dâm đãng thế nào!
Nói xong hắn liền thô bạo hút lấy hơi thở của nàng, nếu lần trước là dịu dàng bao nhiêu thì lần này chính là thô bạo bấy nhiêu. Phải rồi! lần trước hắn chính là say quá nên chẳng thể nào phân biệt nổi nàng không phải Thường Hy của hắn. Hạo Hiên một tay kéo áo của Tịnh Nhã qua khỏi bờ vai và mạnh bạo hôn vào chiếc cổ trắng ngần đó. Tịnh Nhã òa khóc van xin:
- Xin người tha cho ta được không ?
Hạo Hiên dừng động tác:
- Tha cho ngươi! Ngươi là đang cầu xin ta sao ? Lúc trước ngươi một hai nói thích ta sao bây giờ lại thay đổi như vậy ? A ta quên mất, mục tiêu kế tiếp của ngươi là Hạo Kỳ mà ?
Tịnh Nhã kéo kéo cổ áo như che đi sự nhục nhã, nàng rơi lệ :
- Không có! Xin người buông tha cho ta. Ta đã mất cả danh dự, cả gia đình rồi. Ta chẳng còn gì nữa trừ cái mạng này ra. Hạo Kỳ ca ca là người tốt, người như ta sao có thể xứng với huynh ấy chứ.
Hạo Kỳ ca ca - gọi có vẻ thân thiết nhỉ ? Hắn cũng nhớ nàng luôn miệng gọi hắn là Hiên ca ca nhưng hắn lại chẳng thèm quan tâm, bây giờ gặp lại cũng chỉ cung kính gọi hai tiếng Thái tử. Hắn thật sự có chút mất mát đố kị trong lòng. Nhưng hắn có phải đã quá tàn nhẫn không ? Không hiểu sao bây giờ hắn có chút bức bối trong lòng khi nàng khóc.
- Coi như ngươi biết điều! Được, ta tha cho ngươi lần này. Nếu còn có ý định gặp Hạo Kỳ thì ngươi sẽ làm dâm phụ cho cả thiên hạ.
Hắn nói xong liền phất áo bỏ đi, Tịnh Nhã đau đớn trong lòng, dâm phụ cho cả thiên hạ. Nàng lúc nào lại thành kĩ nữ rồi ? Không đúng ? Kĩ nữ nào như nàng chứ, bị cưỡng chế cho cả thiên hạ. Nhoẻn miệng cười khổ cho cái thân mình, Tịnh Nhã ngồi xuống rút mặt vào hai đầu gối nức nở.