Chương 1 : Quá khứ và mở đầu
10 năm trước—————–
Một dáng người đàn ông trung niên đang tức giận đập vỡ đồ đạc kèm theo tiếng la lớn :
- ” Bà còn dám nói sao ? bà đi cặp kè với cái tên nhóc trẻ măng đó, bà coi được sao ”
Tiếp đó là tiếng người phụ nữ đứng tuổi đáp lại một cách giận dữ :
- ” còn ông ? ông ngoại tình với một con nhỏ lòe loẹt chân dài, sao ông không nhìn lại mình mà nói tôi ”
Tiếng đổ vỡ, tiếng cãi nhau, tiếng đập phá, tiếng chửi rủa từ gian phòng khách phát ra khiến tôi,cô bé chỉ mới 7 tuổi tò mò núp ở cửa nhìn lén.
- ” Bà… hừ~ Bà nghĩ bà là ai ? Ngay từ đầu tôi với bà đến với nhau chỉ là vì bố mẹ ép, ép cưới lại không con nên phải đi lượm một con bé mồ côi ngay khi mới sinh. Bây giờ bà ghen gì ? ”
- ” Ông… hừ~ nếu đã vậy tôi cũng tuyệt tình. kí ly dị. Còn con bé Nhã, ông cứ giữ nếu ông muốn, dù sao chính ông đã chọn con bé trước ”
- ” Được nhưng bà cũng sẽ nuôi con bé. Giấy đây, kí mau đi và khuất mắt tôi ”
- ” hừm… kí thì kí. Ông là thá gì mà tôi nuối tiếc ”
Sau một cuộc cãi vã, người phụ nữ tức tối đi vào phòng riêng, dọn dẹp đồ dùng và kéo vali đi, không hề chú ý đến cô bé. Bước đi, để lại sau lưng một bãi chiến trường do mình và người đàn ông vừa mới đây còn là chồng mình tạo ra.
Còn người đàn ông thì quay mặt vào tường thở một cách nặng nề, chờ cho tiếng cửa đóng lại, ông quay lưng ra, mệt mỏi nằm vật lên ghế sôfa, cầm chai rượu trên bàn còn nửa uống tiếp.
Nhà cửa giờ đây thật bề bộn, ngổn ngang chai rượu, bình hoa vỡ, vật trang trí báo giấy cũng nằm đầy trên nền đất cộng thêm gian phòng có màu thật tối, làm không khí càng lúc ảm đảm, ảm đạm hơn khi có sự kết hợp của tiếng thở chứa nặng nề, tức giận và mùi men rượu của người đàn ông và văng vẳng tiếng khóc thút thít của ai đó.
Tôi chỉ là một con nhóc 7 tuổi, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng tôi hiểu, từ nay, tôi không còn gia đình hoàn chỉnh, và tôi cũng hiểu mang máng : Tôi là con hoang. Hóa ra chính vì không phải ruột thịt mà từ trước đến nay bố mẹ luôn vô tâm với tôi. Vậy ra từ trước đến nay, họ nuôi tôi chỉ vì trách nhiệm, nuôi tôi để che mắt họ hàng. Tôi từng hỏi mẹ tôi là tôi ra đời thế nào, mẹ chỉ thờ ơ đáp tôi : ” là trong thời gian mang thai, bố mang mẹ đi xa để tịnh dưỡng, trách bị phiền, sau khi sinh mới quay lại để họ hàng thăm. ” thì ra là giả dối, nói đi tịnh dưỡng nhưng thật ra là để trách bị lạ khi không có thai mà lại có con.Tuy 7 tuổi nhưng tôi vẫn có thể hiểu được chuyện. Tôi núp sau cửa mà khóc, khóc thút thít, cố khóc thật nhỏ, khóc khi hiểu ra lý do, khóc khi nhìn những cảnh tượng này. Sau chuyện này, tôi trưởng thành hơn nhiều…
Hiện tại———————–
Aizzz lại rượu chè, nhà cửa thì bề bộn. Trên sôpha thì chính là ông bố của tôi, ông bố không cùng máu mủ.
Hôm nay tôi đã nhận được kết quả, tôi nhận được học bổng của trường học cao cấp ” Học viện GALAXY” và một tuần nữa tôi sẽ rời khỏi thị trấn nhỏ này để đến với thành phố Galaxy. và… tôi nhìn qua người đàn ông đang nằm ườn trên ghế kia…Aizz thở dài 1 tiếng, có lẽ tôi bất hiếu lần này rồi.
10 năm nay, hàng tháng, người mẹ kia đều gởi tiền cho tôi, tiền không ít cũng không nhiều. Trước đây, bố tôi dùng tiền này để nuôi tôi, nhưng lên 15, ông để tôi tự quản, nên tôi không xài số tiền đó nữa mà đi bồi bàn ột nhà hàng có tiếng của thị trấn này mà nuôi bản thân.
Tôi lên phòng, dọn dẹp đồ dùng vào vali nhỏ, rồi để lại một bức thư lại cho bố tôi khi ông ấy đang ngủ sau khi nhậu nhẹt say bí xỉ. Tôi mua vé xe lửa với số tiền mình dành dụm được.
Woaaaaa !!! Thiệt đẹp ! Thành phố này thật tuyệt ! Cảnh vật đẹp đẽ, sang trọng hơn cả trí tưởng tượng của tôi. Không sai với tên Galaxy, thành phố này về đêm trông thật giống dải ngân hà với màn đêm huyền ảo, lấp lánh ánh sáng của phố xá như là những mảng ngôi sao lớn. đột nhiên tôi cảm thấy nơi này thật xa hoa với tôi. Trên xe lửa, tôi ngồi thừ ra ngắm phố phường, suy nghĩ vẩn vơ. Tôi chưa từng may mắn trog đời, phải chăng may mắn cũng chỉ là thành tích học tập tốt thôi. Tôi tự hỏi, phải chăng ngay cả thiên thần cũng không thích tôi ? Tôi không có bạn. Suốt ngày tôi chỉ biết cầm đầu học với làm việc kiếm tiền, bạn tôi chắc chỉ có : bóng tối và nổi buồn. Từ khi bố mẹ ly dị, từ khi tôi biết mình không phải con ruột, tôi luôn bị bố đánh sau mỗi lần ông ấy nhậu nhẹt. Tuổi thơ ? tôi không có, nếu có cũng chỉ là kỉ niệm với những trận đòn, sự dè bỉu của bạn bè. Ngày bé tôi luôn nghĩ cuộc đời là màu hồng, nhưng càng lớn tôi càng nhận ra : Đời là con đường đầy chông gai, và mình phải chinh phục được nó. Cứ thế, tuy là buồn với số phận nhưng tôi luôn cố gắng hết mình cho cuộc đời mình, ít ra chính tôi tự tạo ra niềm vui cho bản thân. Chỉ có điều… tôi không tin trên đời này có thiên thần mang lại hạnh phúc và may mắn.
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 2