Không Chỉ Thiên Thần Mới Có Thể Mang Lại Hạnh Phúc

Chương 10 : Chuyến đi chơi của Mai Yên Nhã và La Giản Thạch.
Hôm nay là ngày chủ nhật, thật nhàn rỗi, vui quá. Cả tuần bị tên Giản Thạch ức hiếp mà thấy ghét. Cứ vào đến lớp là hắn kiếm chuyện, gây lộn với tôi mãi, tên trời đánh, tên sao chổi, tên ác quỷ!!!.
Thức dậy sau một đêm vừa ngủ vừa rủa hắn. Tôi xuống nhà thì thấy cô Quỳnh cùng một vài người giúp việc đang dọn dẹp gì đó. Tôi lên tiếng :
- ” Mọi người làm gì thế ? Để con phụ ạ ”
Mang tiếng là giúp việc nhưng ít làm gì, tôi cũng ngại.
- ” A Nhã nhi. cô nói nghe. Hôm nay cháu và Thạch Thạch đi dã ngọai với nhau nhé. Sẵn tìm hái cô mấy cái hoa này nhé ” nói rồi cô Quỳnh đưa tôi một tờ giấy à có hình một bông hoa rất đẹp, nhìn chút lạ, tôi chưa từng thấy hay biết đến cây hoa này.
Giản Thạch có lẽ đã biết trước, nên cậu xuống nhà với chiếc áo thun mà đen có hình viền kim cương màu trắng cùng chiếc quần jeans xanh sậm màu, đầu đội nón snapback chữ ‘BOY’. Tôi không nói gì nữa, chạy lên phòng thay đồ thật nhanh và bước xuống với chiếc áo sơ mi tay dài giả jean cùng với chiếc quần short màu đen, tóc búi năng động.
Tôi cùng Giản Thạch đến một nơi rất đẹp, có suối, có cây cao tạo bóng râm, có cỏ, hẳn là một khu dã ngoại tự do.
Tôi cùng Giản Thạch trải khăn và sắp xếp đồ dùng lên, cả hai ngồi cùng nhau. Tôi lấy bánh mì lát ra chét thêm bơ và kẹp một miếng thịt nguội được cô Quỳnh làm sẵn vào, trong khi Giản Thạch đổ sữa tươi ra ly giấy. Người ngoài nhìn vào thấy rất vui vẻ, nhưng chỉ tôi và Thạch mới biết thực hư thế nào
- ” Tôi đã nói cô đừng lấy thịt nguội cho tôi mà ”
- ” Gì chứ ? Tôi làm cậu không ăn mà còn nói sao ? ”

- ” Cô… Ăn thì ăn… Sao nhiều bơ thế này ? ”
- ” Có bơ bánh mới ngon ”
- ” Tôi thấy không ngon như cô nói ”
- ” &%$%$ ”
-” *&^%# ”
Cứ thế tôi và Giản Thạch cãi nhau với toàn những ly do củ chuối mà thôi, thật là một bữa sáng náo nhiệt nha.
- ” Ê ! Đằng kia có suối kìa, tôi lại đó một lát ”
Không đợi hắn trả lời, tôi chạy nhanh lại đó, Nhưng vì trơn nên tôi ngã xuống nước. Đau quá, nhưng không thương tích nặng, chỉ hơi trầy da một chút. Tên Giản Thạch thấy tôi ngã, tiến lại đỡ tôi lên, giọng trêu chọc :
- ” Chừa tội lóc chóc ”
- ” Cậu là con trai à ? Thứ gì vậy, ngã thế mà còn nói vậy được sao ? ”
- ” được rồi được rồi, quần áo ướt hết rồi kìa ”
Nhìn lại mới thấy, không có đồ thay, phải sao bây giờ.  Tên Giản Thạch có ý tốt, mở lời :
- ” trải áo cô lên tấm vải cho khô đi, lấy đỡ áo tôi mặt, dù sao tôi
còn áo 3 lỗ bên trong. Còn quần short này… cô tự xử đi ”
Tốt gớm ! Nhưng thấy cũng được nên làm theo. Áo hắn bự thật đấy, cổ áo rộng, vai cũng rộng nốt, thân áo đến gần đầu gối tôi nên tôi không mặt quần short cũng không sao, lấy cái áo khoác trong xe quấn hông cũng được, cũng hên ở đây không ai, chứ không tôi có đánh chết cũng chẳng dám ăn mặc thế này. Nhưng phát hiện, cái vòng tay của tôi mất rồi, không lẽ nó rơi lúc tôi té sao ? Tôi lội xuống dòng suối kiếm, vòng tay của tôi, chiếc vòng quà tặng sinh nhật cuối cùng khi gia đình vẫn còn hoàn hảo của tôi, tôi không muốn mất nó. Tôi rất hiếm khi đeo, chỉ đi chơi mới đeo thôi, không ngờ lại mất rồi, đứng dưới nước, tay mò mẫn, mắt tìm tòi. Cũng may nước không sâu, chỉ thập hơi đầu gối tôi 1 chút. Giản Thạch cũng chú ý đến, đến bên bờ hỏi :
-” Rơi gì sao ? ”
- ” Mất rồi, vòng tay của tôi. ”
- ” Chiếc vòng trong thế nào ? Tôi giúp cô kiếm, mau lên bờ đi ”

- ” màu bạc, là những hình như vòng số 8 đặng nằm móc vào nhau, giữa vòng có một hình trái tim, giữa trái tim ấy là chữ ‘ YN ‘ ”
Tôi vừa nói, vừa lên bờ theo lời hắn. Hắn không nói theo. Đi xuống dòng suối, hắn tìm. tôi ngồi trên bờ, chân đong đưa nghịch nước nhưng mặt không khỏi buồn. Một lúc sau, hắn giơ lên
- ” Cái này phải không ? ”
Tôi lại gần, vui vẻ nhận lấy
- ” Đúng rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm ” Hí hửng đeo vào tay. Thật may quá.
Oái, sao có nước bị hất vào mặt thế này, nhìn quá thấy tên này đang vui vẻ hất nước tôi. Không vừa, tôi hất lại. Cứ thế, chúng tôi tạt nước nhau, cười đùa vui vẻ
- ” Cậu dám tạt tôi, chết này hahaha”
- ” Cô cũng không yên với tôi đâu, này, nước này, hahaha ”
Lần đầu tôi thấy hắn cười thật sự, đẹp lắm, sao hắn lại bỏ đi nụ cười này nhỉ, Chơi mệt, 2 chúng tôi lăn ra bãi cỏ xanh nằm rồi hình như, cả 2 thiếp đi không hay. Mở mắt cũng đã trưa rồi. Tôi và hắn cùng lấy hộp thức ăn trưa ra ăn, rồi dọn dẹp. Nhớ ra phải tìm hoa cho cô Quỳnh, tôi nói với hắn rồi chạy mất tiêu. Tôi thật cảm thấy mình ngốc khi đi một mình, lạc rồi. Nơi nào thế này ? Xung quay toàn là cây cao, hơi tối, tôi hơi sợ. Không chú ý, tôi ngã xuống một cái hố cao đến bụng tôi. Ôi đau quá ! Trật chân rồi. Mình đang ở đâu đây, làm sao bây giờ, điện thoại lại không có số Giản Thạch, cầu cứu thề nào được. Tôi sợ lắm, nơi này thật tối tuy trời mới là buổi trưa, u ám thật. Lúc nảy tôi đi mà không chú ý, nhớ mình đi cũng hơi lâu, không lẽ mìh vào sâu rồi. Không được, tôi vô thức gọi to ” Giảm Thạch, La Giản Thạch, cậu ở đâu, đến cứu tôi đi ” Không tiếng trả lời mà đáp lại tôi là tiếng những con chim kêu nghe thật rợn người. Tôi bật khóc, tôi sợ thật đấy, không thể bình tĩnh mà gào lên trong khi khóc ” Giản Thạch, cứu tôi…. Ai cứu tôi đi …. Làm ơn ai giúp tôi với…. ” Trời lại mưa, lạnh quá ! tôi mệt mỏi, thiếp đi.
—————————————————————-
Thấy Yên Nhã chạy đi, Giảm Thạch nhìn theo, nhưng vì phía trước là rừng, rất âm u , liền chạy theo, nhưng có lẽ mất dấu, lại không định được hướng, nên lạc mất trong rừng này. Đi mãi không biết đang ở đâu, lại thấy mưa, không biết cô ta có sao không nữa, vội chạy đi kiếm.
—————————————————————–
Không biết thiếp đi bao lâu. Tôi tỉnh lại khi nghe thấy loáng thoáng tiếng gọi quen thuộc :

- ” Yên Nhã, cô ở đâu, trả lời tôi…Yên Nhã ”
Dùng hết sức lên tiếng :
- ” Giản Thạch, ở đâu. Dưới một cái hố. Tôi ở đâyyy ”
Một lúc không lâu,  Giản Thạch bước đến, kéo tôi lên.
- ” sao còn ngồi đó, đứng dậy về thôi ”
- ” Tôi…chân tôi bị trật rồi ”
Không nói gì thêm, Giản Thạch cõng tôi lên.
Ở trên lưng hắn, tôi mới nhận ra, vai hắn rất rộng, mang lại cho tôi một cảm giác rất an toàn. Xung quanh hắn là một mùi hương dịu nhẹ. Tôi miên man ngủ gục trên lưng hắn.
Khi mở mắt ra, đã thấy mình đang nằm trong phòng rồi. Tơi cũng mệt lắm rồi, chẳng buồn quan tâm, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 11


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận