Chương 14 : Hiểu lầm.
Cũng đã 1 tháng kể từ khi tôi làm bạn gái của Giản Thạch. Không biết tên này từ lúc ấy có vấn đề gì không nữa mà đối xử với tôi khác hẳn, rất dịu dàng, ân cần nhưng chọc phá rất nhiều. Tôi nhớ rất rõ, khi đi ăn, hắn rất lo cho tôi, cắt thịt cho tôi, đôi khi như những cặp tình nhân mà đưa thức ăn đến miệng đút tôi, hay lấy khăn lau miệng cho tôi. Nhìn vào mắt hắn, thật sự là thấy quan tâm tôi trong ánh mắt đó, khiến tôi rung động không ít. Cũng không ít lần lãng mạn khi đi khu vui chơi, tôi và hắn chơi đạp vịt tuy hắn nhăn mặt, hay chơi những trò cảm giác mạnh, hắn luôn thắt dây an toàn cho tôi. Ngại nhật là ngôi nhà ma, tôi không muốn nhưng tên Thạch này cứ lôi tôi vào, sợ quá tôi vô thức gọi tên hắn, cảm nhận được có vòng tay ôm lấy mình, rất an toàn. Nhưng sau lần nhà ma ấy, tôi mới hiểu : Tôi cần hắn, tôi thích hắn rồi, dù là ít hay nhiều.
Sắp tới là ngày valentine, tôi muốn làm cho hắn chút gì đó bằng tấm lòng mình. Vì thế, tôi ‘mượn’ Gia Vỹ của tiểu Nhi một bữa, mà tiểu Nhi cũng không phản đối, nhỏ hiểu lý do mà.
Cửa hàng quần áo———————————–
Ngày 13/2
- ” Này Yên Nhã, sao cậu không kêu Giản Thạch ra đo mà phải cần đến tôi chứ ” Gia Vỹ đứng kế bên trong khi tôi lựa quần áo, miệng không khỏi cẳn nhằn.
- ” Nếu kêu Giản Thạch thì hắn biết hết rồi, quà thì phải bất ngờ chứ. Dù sao cậu cũng có thân hình giống Giản Thạch nên cậu đi cùng là tốt nhất. ” Tay tôi liên tục chọn áo rồi ướm thử lên người Gia Vỹ, đôi khi trêu hắn mà lấy cái áo màu sắc hoa lá đưa hắn thử rồi đứng ôm bụng cười, tên Gia Vỹ thì nhăn nhó nhưng cũng vui vẻ giúp tôi.
Nhưng tôi không biết, trong khi chúng tôi đang đùa giỡn thử áo, đã có một người cũng ở đó, trong thấy tất cả.
Sau khi lựa được chiếc áo vừa ý, là áo cặp, màu bạc, áo cho hắn thì có hình một chiếc chìa khóa bự nằm dọc mà một dòng chữ ‘MY HEART’ và lưng áo thì có chữ ‘BOY’ , còn áo tôi có hình ổ khóa trái tim cùng dòng chữ ‘MY KEY’ và lưng áo có chữ ‘GIRL’, tôi rất hài lòng với lựa chọn này của mình. Sau đó lại lôi kéo Gia Vỹ đến gian hàng bán thực phẩm đồ dùng làm bánh với mục đích : Đi theo xách đồ. Tôi tính làm cho Giản Thạch bánh cupcake socola. Chỉ tội cho Gia Vỹ đi theo xách đồ mệt mỏi cứ than trời đất liên tục, con trai gì mà…
Nhưng tôi không có nhỏ nhen, cuối cùng vẫn đãi hắn ăn trưa ở KFC. Chúng tôi ngồi bên cửa sổ, không biết rằng có người đi ngang đã trông thấy.
Nhớ ra tối nay qua nhà tiểu Nhi mà chưa báo với Giản Thạch, tôi liền lấy điện thoại ra, bấm đến dãy số quen thuộc kia, chờ tín hiệu trả lời.
- ” …. ”
- ” Alo, Giản Thạch hả ? Tối nay tôi không về nhà được, tôi qua nhà bạn, cậu nói cô Quỳnh giúp nhé ”
- ” … ”
- ” Alo, alo, cậu nghe thấy tôi nói gì không vậy ? ”
Mất tín hiệu. Tên này, sao vậy chứ ? Mặc kệ hắn đi. Gia Vỹ đưa tôi đến nhà tiểu Nhi. Cậu ta cũng chẳng về liền mà ở lì đến 10h tối mới ra về, thật là tình yêu….
Từ trưa đến giờ, tôi nổ lực làm bánh, vì không biết làm, mà tiểu Nhi rất giỏi những việc này nên tôi nhờ bạn ấy giúp, hỏng không ít bánh, liên tục cùng Gia Vỹ mua thực phẩm để làm. Đến nổi hắn tức lên, khiêng cả thùng về để sẵn. Hơhơ !
Ngủ trưa một lát, tôi tập làm. Dẹp qua chuẩn bị cơm tối, ăn cùng tắm rửa xong, tôi lại tập làm. Cái thì không nở, cái thì méo xẹo, cái thì trang trí hỏng bét, cái thì cháy đen, cái thì cứng ngắt, v.v..
Tệ thật. Cũng 12h rồi, tôi đã làm tốt hơn rất nhiều, thấy tiểu Nhi cũng vì giúp mình mà mệt nên tôi kêu bạn ấy ngủ đi, tôi sẽ tự tiếp tục.
2h, vẫn hỏng bét. Nhìn trong tủ lạnh, những cái bánh tiểu Nhi làm thật đẹp, tôi có chút ghen tị.
Mò mãi đến 3h, cuối cùng cũng được như ý. Tất cả là 10 cái. Tôi lựa ra 3 cái tuyệt nhất, dùng kem vani xịt lên. Cái bánh đầu tiên ‘I’, cái thứ 2 ‘LIKE’ , cái thứ 3 ‘YOU’, còn 7 cái còn lại, tôi vẽ hình mặt cười, mặt dễ thương lên ấy. Dù sao tôi chỉ là thích, nên chỉ dám để chữ ‘LIKE’ chữ chưa dám ‘LOVE’. Hài lòng với những cái bánh, tôi lấy chiếc hộp đã mua, Cất 3 cái ấy vào thật cẩn thận, rồi lấy những chiếc hộp nhỏ khác, cất riêng từng cái bánh vào, sau đó bỏ vào tủ lạnh.
- 14/2
Tôi thức giấc, đi xuống đã thấy tiểu Nhi chuẩn bị đồ ăn sáng, tên Gia Vỹ đang ngồi đó nhìn nhỏ. Hóa ra sáng nào cũng chạy qua đây ăn trực, tên này…
Tiểu Nhi lấy cái bánh ra, tặng tôi một cái, rồi đưa tên Gia Vỹ cái khác : bự hơn, đẹp hơn. Tên Gia Vỹ khỏi nói, mừng như con nít, hớn ha hớn hở nếm cái bánh đó. Sau khi ăn sáng, tôi cũng đưa cho Gia Vỹ và tiểu Nhi mỗi người một cái, họ khen, tôi cũng thở phào. Cầm lấy những chiếc bánh khác cùng cặp áo, ra về.
Nhà Giản Thạch———————————-
Đến nhà rồi, bây giờ điều tôi muốn là vào tặng quà ọi người và tìm ngay tên Thạch ấy. Không thấy hắn đâu, đoán là trên phòng, tôi tặng cô Quỳnh một cái, 4 cái kia, tôi tặng cho bốn chị giúp việc, họ vui vẻ nhận lấy và mở ra thưởng thức. Tôi cũng xin phép lên phòng, đến phòng hắn gõ cửa.
- ” Vào đi ”
- ” Giản Thạch, tôi có…. ”
Đang vui vẻ, thấy xung quanh phòng tối om, hắn thì ngồi trên ghế sofa nhìn tôi, xung quanh người phát ra ám khí, khiến tôi đang nói cũng phải ngậm miệng, khi thấy hắn thế này, tôi đột nhiên thấy sợ.
- ” Cậu sao thế ? ”
Hắn không nói gì, đứng lên đóng cửa lại. Không khí im lặng đến đáng sợ, hắn chợt lên tiếng :
- ” Yên Nhã, không ngờ cô là người thế. Bạn trai của bạn thân cũng không tha, lại còn ở qua đêm với hắn. ”
Hả ? Hắn đang nói quái quỷ gì vậy ? Bạn trai của bạn thân ? Quà đêm ? Ý hắn là…
- ” Không đúng cậu hiểu sai. Hôm qua tôi đi với Gia Vỹ là vì ”
- ” Cô còn chối, đi mua quần áo với hắn, rồi đi ắn với hắn, sau đó để hắn chở về, lại nói ở nhà người bạn, cô tưởng tôi không biết à ? ”
Sao lại thành ra thế này. Hắn hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Ý thức ra thì nhận ra : Hắn bỏ ra ngoài rồi.
Sao lại… Tôi ngồi thụp xuống đất.
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 15