Không Chỉ Thiên Thần Mới Có Thể Mang Lại Hạnh Phúc

Chương 27 : Kết cục của Kiều Dạ Thanh. Suy nghĩ riêng.
- ” Con khốn, mày dám tát tao, tao ày chết ”
Tôi và Dạ Thanh cứ giằng co với nhau. Bỗng trong khi nhào vào tôi, Dạ Thanh trượt chân, té xuống v1ch đá, kéo theo tôi. Không…. Trước khi rơi xuống, tôi thấy Giản Thạch hắn đang lao tới tôi. Có lẽ trước khi chết, được nhìn người mình yêu, lao lên vì mình, cũng đủ hạnh phúc rồi. Tôi nhắm mắt, chờ đợi cái chết. Nhưng… Tay tôi ngay tức khắc bị giữ lại, tôi ngước lên – Là Thạch, hắn cứu tôi. Tôi chợt nhớ, vội nhìn xuống, Dạ Thanh đang rơi xuống, ánh mắt nhìn tôi căm hận từ từ khuật dần. Dạ Thanh… Có lẽ đã chết ? Tuy không thích cô ta, nhưng tôi cũng không sắt đá, nhìn cô ta rơi xuống, có chút xót xa.
- ” Đưa tay kia đây cho anh ”
Tôi làm theo. Giản Thạch kéo tôi lên. Tôi đã thoát chết trong gang tất, lần này, tôi thật sự cảm thấy, thiên thần đã mỉm cười với tôi, không… không đúng, là ác quỷ, ác quỷ đã mỉm cười và cứu tôi.
Nhìn đám tay sai của Dạ Thanh, chúng đã bị Gia Vỹ bắt trói từ bao giờ. Mọi chuyện, có lẽ thật sự kết thúc rồi. Tôi cuối xuống nhìn vách đá, Không thể thấy được, cây cối đã che mất đáy của cái vách nào. Dù ghét thế nào, tôi vẫn muốn
- ” Thạch, tìm Dạ Thanh đi, mau lên. Biết đâu cô ấy còn sống thì sao ”
Thạch khó chịu nhìn tôi, nhưng vẫn cử người tìm cô ta.

————————————————-
Thấy rồi , tìm thấy rồi. Dạ Thanh đang nằm úp người trên một cành cây khá lớn, đầu chảy rất nhiều máu. Có lẽ lúc rơi xuống, đã bị va đập không ít, nhưng vẫn còn sống, lúc này chỉ đang ngất đi. Dạ Thanh được chúng tôi đưa vào cấp cứu.
————————————————-
Giản Thạch và tôi đã được băng bó vết thương, rồi nằm nghỉ ở phòng hồi sức. Được vài tiếng, tiểu Nhi vào báo tin
- ” Nhã nhi, Dạ Thanh đã qua cơn nguy kịch, nhưng có thể sẽ để lại di chứng ”
Tôi nhẹ nhõm, cô ấy không chết, nếu cô ấy chết, tôi cảm thấy mình sẽ có lỗi rất nhiều.
Tôi đi qua phòng cô ấy đang nằm, chỉ là đứng nhìn, chứ không vào, thâm tâm thầm cầu cô ấy sẽ sớm tỉnh.
3 ngày sau————————–
- ” Nhã nhi, Dạ Thanh đã tỉnh rồi, nhưng cô ấy lạ lắm ”
Sau khi nghe tiểu Nhi thông báo, tôi cùng Giản Thạch vội chạy qua, bước vào. Tôi lên tiếng
- ” Dạ Thanh, cô có sao không ? ”
- ” Cô là ai ? Mọi người là ai ? và…tôi là ai ? ”
Dạ Thanh…cô ấy mất trí sao ? Chúng tôi gọi bác sĩ đến khám. Khám xong, tôi cùng Giản Thạch gặp riêng bác sĩ để nói chuyện

- ” Tiểu thư ấy sau khi bị va đập quá nhiều nên để lại di chứng. Di chứng này là mất trí nhớ hoàn toàn và…vĩnh viễn không nhớ ại được nữa. Một phần vì va đập qua nhiều, một phần vì mất quá nhiều máu, một phần vì hoảng loạn và có lẽ một phần vì cô ấy không muốn nhớ gì cả ”
Tôi im lặng. Giản Thạch lên tiếng :
- ” Có cơ hội cho cô ấy nhớ lại không ? ”
- ” Có lẽ là không ”
Chúng tôi đi ra. tôi hỏi Giản Thạch
- ” Anh, giờ làm sao ? ”
- ” Cứ để cô ấy vậy là tốt nhất. Ông bà Kiều tự tử cả rồi,có nhớ lại, cô ta cũng đau lòng hơn. ”
- ” Ừm, cô ấy sẽ không xấu xa như xưa nữa. Chúng ta hãy làm bạn với cô ấy đi và lo cho cô ấy một ít trong thời gian tới ”
- ” Ừ ”

————————————————
Dạ Thanh từ ngày tỉnh dậy, hồi phục thấy rõ. Tuy không nhớ gì, nhưng cô rất hòa đồng với chúng tôi. Khi cô ấy hỏi về quá khứ, không ai nói gì, chỉ có Giản Thạch lên tiếng
- ” Quá khứ của cô là quá khứ buồn, tốt nhất đừng nhớ lại, sống thế này sẽ tốt hơn ”
Dạ Thanh đã hiểu, cũng không bận tâm đến. Cô ấy làm lại từ đầu, cô ấy giờ đây đã trở thành một trong số bọn tôi. Tôi thấy vui vì điều đó, không so đo với những chuyện trong quá khứ, tôi cũng không muốn nhớ đến nữa.
————————————————
Đêm nay, tôi lẻn ra ngoài bệnh viện, nói đúng hơn …Tôi bỏ trốn. Tôi suy nghĩ rất nhiều kể từ ngày cứu Dạ Thanh, hình như có tôi bên cạnh, nơi đó luôn gặp những chuyện không hề may mắn. Có lẽ, tôi nên đi một thời gian, sẽ không là đi luôn, nhưng tôi muốn đi một thời gian, để mọi việc thật sự lắng xuống, để tôi có thể xác nhận lại tình cảm của tôi và Giản Thạch….
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 28


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận