Không Chỉ Thiên Thần Mới Có Thể Mang Lại Hạnh Phúc

Chương 3 : Chuyển trường. Dương Khánh Nhi. Lộc Gia Vỹ.
Tôi thật khâm phục cô Quỳnh. Trong 1 ngày thôi cô đã hoàn tất việc chuyển trường của tôi một cách suông sẻ. Không chỉ thế mà còn chuẩn bị giúp tôi cả dụng cụ học tập,sách tập vở, ngay cả đồng phục cũng rất vừa vặn. Tôi thay xong bộ đồng phục, xách cặp xuống nhà
- ” Chào cô, chào mọi người ”
- ” chào Nhã nhi, ngồi đi cháu, ăn sáng rồi đi học ”
- ” vâng ạ ”
Woa!!! Ăn sáng là bò bít tết cùng ly sữa tươi. 17 năm tôi chưa từng được ăn một bữa ngon thế chứ đừng gì là ăn sáng thôi. Không nghĩ nhiều, tôi nhiệt tình thưởng thức món ăn.
- ” Tối qua ngủ ngon chứ ? ”
- ” Dạ rất ngon giấc. ”
La Giản Thạch bước vào. vẫn là khuôn mặt lạnh này, nhìn mà tôi thấy rét liền.
- ” Nè Nhã nhi, vào trường ai hỏi cháu, hãy nói là Cháu Là người quen của cô nhé. Nhưng nếu hỏi quan hệ gì thì đừng nói, cười trừ thôi. Trong trường ai bắt nạt cháu, nói cô nghe, cô không tha đâu ”
- ” Cháu hiểu rồi ạ. ”
Tôi hiểu, vì học viện Galaxy là một trường giàu có, không chỉ học giỏi, còn phải có tiền, quan hệ giàu có mới vào được, cô Quỳnh chỉ là không muốn ai khinh tôi.
- ” Thạch Thạch, con chở Nhã nhi đến trường đi ”

- ” Không cần phiền cậu ấy mà cô ”
- ” không nói nhiều, cháu sao có thể biết trường đó ở đâu. Để Thạch chở rồi đến phòng hiệu trưởng hỏi lớp nhé ”
- ” …dạ ”
———————————-
Trong chiếc ô tô lamborghini, không khí như nghẹt thở tuy có điều hòa. 2 người không ai nói chuyện với ai. Trong khi tôi chăm chú nhìn cảnh ngoài đường thì Giản Thạch tập trung lái xe. Không thể hiểu nổi, 17 tuổi mà có thể chạy xe hơi, xe phân khối sao ??? đã thế tốc độ cũng không hề chậm.
Đến gần trường, tôi chủ động mở lời
- ” Tôi xuống ở đây, tôi sẽ tự đi bộ tới trường ”
- ” Được ”
Sau khi thả tôi bên lề đường, xe lập tức phóng đi đến ngồi trường phía trước 1 đoạn.
————————————
Tuy nghe danh học viện Galaxy đã nhiều, đã thấy hình nhưng tôi không ngờ, nó còn hơn trí tưởng tượng của tôi. Cửa rộng lớn, hàng loạt xe ô tô đủ loại luân phiên chạy vào trường. Sân cực rộng, có cả giấy bản đồ trường ở phòng bảo vệ. Tôi lấy 1 tờ, tìm phòng hiểu trưởng.
*Cốc cốc*
Trong phòng, truyền đến tiếng một giọng đàn ông đã đứng tuổi
- “Mời vào ”
- ” Dạ chào thầy ”
- ” Em là Mai Yên Nhã phải không ? ”
- ” Vâng ạ ”
- ” Thầy đã nghe cô Quỳnh của em nhắc đến. em đến nhận lớp phải không ”
- ” Vâng. Lớp em là … ”
- ” Em học 11A2. Cô Tú Vy sẽ dẫn em lên ”
một cô giáo trẻ từ một thư phòng đi vào
- ” Chào em. Cô là Tú Vy, Giáo viên chủ nhiệm 11A2 mà em học ”

- ” Em chào cô ”
- ” Lên lớp thôi. Đến giờ học rồi ”
- ” Dạ ”
Lớp 11A2——————————
- ” Trật tự cả lớp ”
Lớp học đang náo nhiệt, nghe tiếng cô cũng im dần, ổn định lại.
- ” Nay lớp ta có học sinh mới, em vào đây ”
Lớp lại sôi nổi bàn tán. tôi bước vào nở nụ cười thật tươi :
- “Chào mọi người. Mình là Mai Yên Nhã. Mới tới đây. Hy vọng mọi người giúp đỡ cho ”
Bạn bè to nhỏ đánh giá tôi. Dù gì tôi cũng không quá xấu, mặt trái xoan, gò má cao, mắt đen 2 mí to tròn,lông mi dài cong, mũi không quá thấp cũng không quá cao, miệng nhỏ hồng như cánh hoa anh đào, cười thấy cả lúm đồng tiền.Tóc tôi dài, xoăn đuôi nhẹ một cái tự nhiên, kết hợp với mái ngố không quá dày. Dáng cũng 1m65, cân đối, không mập không ốm quá, da cũng tương đối trắng hồng mịn màng nên tôi khá tự tin bề ngoài của mình.
- ” bạn ơi ! bạn là con ai thế ”
Tôi nghe theo lời cô Quỳnh, trả lời :
- ” Mình là người quen của cô La Ái Quỳnh ”
Tôi thấy mọi người sửng sốt. Sao thế ? Tôi nói sai gì sao ???
- ” Quan hệ thế nào vậy bạn ? ”
- ” Xin lỗi mình không thể nói ”

Cô giáo lên tiếng giải vây ” Được rồi, em xuong ngoi kế bạn Dương Khánh Nhi, bàn gần cuối dãy ngoài cùng nhé ”
- ” vâng ạ ”
Tôi đi xuống phía bàn cô giáo chỉ, lòng cảm thấy không thoải mái. Cũng phải thôi, bị cả lớp nhìn ngó, sao thoải mái cho được. Tôi nghe có tiếng loáng thoáng của các bạn bè bàn tán ” con Khánh Nhi lại được ngồi kế người quen của cô La. Chắc nó sẽ dựa hơi cho xem ” ” Đúng rồi đó. Thứ nghèo như nó, bị đánh trong trường quài, giờ dựa hơi cũng không lạ ”
Dương Khánh Nhi là nhà nghèo sao ? Sao có thể vào đây được ? Hay cũng giống tôi, nhờ học bổng, mà kệ, ít ra có được một người bạn giống mình, tôi cũng thấy vui.
- ” Chào bạn. Mình là Dương Khánh Nhi. từ nay chúng ta sẽ là bạn cùng bàn, mong rằng chúng ta sẽ vui vẻ với nhau ”
Tôi nhìn cô bạn cùng bàn với mình. Là một cô gái có nước da trắng mịn như em bé. Khuôn mặt xinh xắn thánh thiện như thiên thần. Mắt to tròn có màu nâu, lông mi cong vút. Mắt 2 mí và đôi mày nhạt màu. Sống mũi dừa, đôi môi nhỏ nhắn khi cười tạo nên đường nét thật duyên dáng. Mái tóc dài hơn vai 1 chút, hơi cúp cùng mái thưa khiến mặt cô bạn này dễ thương hơn. Dáng cô bạn này, theo tôi nghĩ cũng như tôi, không khác là mấy. Tôi mỉm cười ngồi xuống và đáp :
- ” Mình là Mai Yên Nhã. Từ nay sẽ là bạn nhé ”
Nhưng tôi không hề chú ý, cho đến khi một giọng nam truyền đến :
- ” Tôi là Lộc Gia Vỹ. Xin chào”
Tôi quay xuống nhìn người con trai tên Lộc Gia Vỹ thì mắt chạm đến tên con trai kế bên, ngạc nhiên hết cỡ : Là hắn – La Giản Thạch.
Rồi lại nhìn người con trai tên Vỹ kia. Một tên con trai nhìn vào đã thấy đây là một tên có vẻ quậy phá và trăng hoa. Khuôn mặt baby không thua gì Giản Thạch, kể cả vóc dáng cũng thế. Chỉ khác, nếu nụ cười Giản Thạch cùng với khuôn mặt cậu chỉ thấy lạnh lùng, thì tên Gia Vỹ này lại có nụ cười, lời nói và khuôn mặt sát gái.
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 4


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận