Không Cho Phép Chưa Kết Hôn Đã Có Thai H


Sau khi khai giảng, cuộc sống trở nên ổn định và nhàm chán, Cố Minh Mộng thực sự cảm nhận được sự nhàm chán và vất vả của việc học cấp 3, ngược lại, Bạch Hạo lại vô cùng nhàn rỗi, không đi học cũng không ai nói gì.

Cố Minh Mộng rất đau khổ, nghĩ đến cuộc sống kiểu này vẫn còn phải chịu đựng hai năm nữa, cô hận không thể treo cổ tại chỗ, làm tình với Bạch Hạo là lối thoát duy nhất của cô, nhưng bình thường thậm chí cô còn không có thời gian để làm tình với Bạch Hạo, hai ngày cuối tuần cũng chỉ được nghỉ một ngày rưỡi.

Sự vất vả của cô đều được Bạch Hạo và mẹ Cố ghi nhận, vì vậy khi một năm học nữa lại kết thúc, khi kỳ nghỉ hè đến, Bạch Hạo đã mời Cố Minh Mộng đến Italy cùng cậu thăm mẹ Bạch.

Đương nhiên, mẹ Cố không yên tâm để cô một mình chạy đến Ý với Bạch Hạo, suy đi tính lại, đưa cả gia đình đi du lịch Ý một chuyến.

Mẹ Cố vốn định mua cả vé máy bay cho Bạch Hạo, nhưng Bạch Hạo không chỉ dặn dò bọn họ không cần mua vé máy bay mà còn phái máy bay riêng đến đón trực tiếp đến Ý.

"Hóa ra nhà Bạch Hạo giàu có như vậy?" Sau khi bố Cố lên máy bay riêng, ông nói nhỏ với mẹ Cố, "Tôi còn tưởng rằng thằng bé chỉ là tiểu phú nhị đại.

" Mẹ Cố cũng không ngờ, tìm Cố Minh Mộng hỏi thăm tin tức, mẹ cậu nếu đã có nhiều thành tựu lớn như vậy ở Ý, tại sao lại để cậu một mình ở Trung Quốc? Vô thân vô thích thật đáng thương.


"Cậu ấy nói là cậu ấy yêu nước.

" Cố Minh Mộng thành thật trả lời, cô thầm cảm thấy Bạch Hạo ở Trung Quốc rất tốt, tình yêu xuyên biên giới rất khó.

Mẹ Cố nghĩ điều này là thật, lại hỏi: "Thằng bé có ở Trung Quốc từ nhỏ không? Mẹ thằng bé ban đầu làm việc ở Ý hay sau này mới đến Ý?""Con không biết.

" Cố Minh Mộng thành thật lắc đầu: "Quan hệ của cậu ấy với mẹ hình như không tốt lắm.

""Sao con chẳng biết gì cả thế?" Mẹ Cố tức giận cốc vào đầu cô, "Bạch Hạo còn biết trên mông em trai con có bao nhiêu nốt ruồi, con còn không biết tình hình trong nhà cậu ấy là thế nào?" "Hỏi nhiều những cái đó làm cái gì? Đó là quyền riêng tư của cậu ấy.

" Cố Minh Mộng không đồng tình.

Mẹ Cố bị cô làm cho tức chết, ôm Cố Minh Mặc lẩm bẩm: "Mặc Mặc, sau này con không được yêu sớm, nhất định phải nghe lời mẹ.

" Cố Minh Mặc đang ngủ nên không nghe thấy lời nói của mẹ Cố, khi tỉnh lại cô bé phát hiện mình đã 'kỳ diệu' đến một nơi đầy người nước ngoài.

Ngay khi Bạch Hạo xuống máy bay, mấy người đàn ông mặc vest đen đi tới, gọi cậu là thiếu gia Bạch bằng tiếng Trung lưu loát.

"Bà Cố, cứ giao hành lý cho chúng tôi đi, bà Bạch đã chuẩn bị sẵn phòng cho mọi người rồi.

" Một trong những người đàn ông mặc vest nói.

"Cả nhà chúng tôi có năm người, sẽ không quá phiền phức chứ?" Mẹ Cố mỉm cười hỏi.


"Bà yên tâm, trong trang viên Vân Thê có rất nhiều phòng, chúc mọi người có một chuyến du lịch vui vẻ.

" Nói xong, người đàn ông mặc vest cúi đầu thật sâu.

Mẹ Cố suýt chút nữa không kìm được nở nụ cười, vừa rồi bà nghe thấy trang viên phải không? Nhà Bạch Hạo còn có trang viên à?Cảm giác này giống như phát hiện ra con mèo hoang mà bạn nuôi hàng ngày thực chất là một con mèo chín đuôi đã tu luyện trường sinh bất tử suốt hai nghìn năm.

Mẹ Bạch Hạo đã đứng sẵn ở cổng trang viên với một nhóm cả nam cả nữ người giúp việc đang đợi họ, thoạt nhìn có vẻ như trang viên Downton.

Mẹ Cố ôm Cố Minh Mặc từ trên chiếc Lincoln kéo dài xuống, Cố Minh Mặc vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, Cố Minh Hạo đã mở miệng kêu lên: "Wow! Anh Bạch Hạo, nhà anh có cả một tòa lâu đài!"Bạch Hạo cười nói: "Phía sau còn có khu vườn mê cung, lát nữa sẽ dẫn em đi chơi.

""Được ạ! Cảm ơn anh Bạch Hạo! Cố Minh Hạo hưng phấn.

Cố Minh Mặc dụi dụi mắt, vòng tay qua cổ mẹ Cố, "Mẹ, chúng ta ở đâu vậy?" Mẹ Cố đặt cô bé xuống đất, nói: "Đây là nhà của anh Bạch Hạo.

"Bà Bạch mặc một bộ vest màu xanh lá cây đậm, nở nụ cười tiêu chuẩn, nhưng diện mạo vẫn toát lên sự sắc sảo và khôn khéo.

Mẹ Cố và bố Cố đưa ba đứa con của họ đến chào hỏi, mặc dù họ không có nhiều tiền như nhà họ Bạch, nhưng từ thời cha ông họ đã không thiếu cái ăn cái mặc.


Mặc dù bố Cố không có tham vọng trong kinh doanh, nhưng ông có chỉ số thông minh cảm xúc (EQ) cực cao, đối nhân xử thế luôn đúng mực; Mẹ Cố cũng là một người khôn khéo nhanh nhẹn; Cố Minh Mộng đương nhiên sẽ không tỏ ra rụt rè dưới ảnh hưởng của bố mẹ, hơn nữa cô trời sinh rất rất lạnh lùng, càng không có khả năng cô sẽ lấy lòng người khác hay gì đó.

Cố Minh Mặc đi được hai bước thì lại ôm mẹ, mẹ Cố vẫn luôn đáp ứng yêu cầu của cô bé, nhanh chóng cúi xuống bế cô bé lên, Cố Minh Mặc nằm trên vai mẹ, thì thầm: "Mẹ, con yêu mẹ rất nhiều.

" "Mẹ cũng yêu con rất nhiều.

" Mẹ Cố hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi thì thầm đáp lại.

Lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, bà Bạch quay đầu lại nhìn bọn họ, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nụ cười ẩn chứa sự khinh thường.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận