Không Cho Phép Chưa Kết Hôn Đã Có Thai H


Khi bụng Cố Minh Mộng bắt đầu đau, mẹ Cố lập tức gọi điện cho bố Cố, nhờ ông đưa hai đứa trẻ đến.

Từ nhà Cố đến bệnh viện chỉ mất hai mươi phút, nhưng bốn mươi phút sau bố Cố mới đến.

“Làm gì mà lâu thế?” Mẹ Cố không vui hỏi.

Bố Cố nghiêng người để hai đứa trẻ đi vào, Cố Minh Hạo chải ngược tóc ra sau để lộ vầng trán sáng bóng, mặc một bộ vest đen trang trọng, thắt nơ đỏ, đôi giày da còn sáng hơn trán, tay cầm một chiếc khăn quàng cổ cùng bó hoa hồng trên tay, khuôn mặt tràn đầy cảm xúc, vừa kích động vừa hồi hộp.

Cố Minh Mặc cũng mặc một bộ váy công chúa, tóc xõa xuống vai sáng lấp lánh, khuôn mặt còn lung linh hơn cả tóc, thoạt nhìn giống như một bức tượng đồng của thế kỷ 18, cô bé còn ôm một con thỏ búp bê mà cô bé yêu thích.

"Cố Minh Hạo, em sắp kết hôn à? Nằm ở đây chị cũng có thể ngửi thấy mùi keo xịt tóc của em đấy.

" Cố Minh Mộng không chút lưu tình mà phàn nàn.

"Em và cháu trai lần đầu gặp mặt, cần phải trang trọng chứ!" Cố Minh Hạo đưa hoa cho cô, "Tặng chị nè!"Cố Minh Mộng nhận lấy, trong đó có một tấm thiệp chúc mừng do hai đứa em cùng nhau làm, trên đó viết mấy chữ nguệch ngoạc, 'Mong chị gái bình an vô sự'.

Cố Minh Mặc cũng đưa cho cô con búp bê quý giá, "Có bạn thỏ ở bên chị không sợ đau nữa.

"Khóe mắt Cố Minh Mộng có chút ươn ướt, hỏi: "Mấy cái này em học được từ ai thế?""Tưởng Hân Đồng chỉ em đấy!" Cố Minh Mặc lớn tiếng trả lời, Tưởng Hân Đồng là bạn thân nhất của cô nhóc ở trường mẫu giáo, đây chính là điều mà bố Tưởng Hân Đồng đã làm khi mẹ cô bé sinh ra em gái út.

Có điều những lời còn lại Cố Minh Mặc không dám nói ra, bởi vì mẹ Cố đã cảnh cáo cô nhóc không được nói trước mặt Cố Minh Mộng rằng bố của người khác tốt như thế nào.

“Mặc Mặc, bột lấp lánh trên tóc con từ đâu ra vậy?” Mẹ Cố cảm thấy có chút quen mắt.

"Con dùng phấn lấp lánh của mẹ đấy.

" Cố Minh Mặc cười toe toét, bông phấn lung linh rơi xuống lả tả.

"Cái đó gọi là phấn highlight, là phiên bản giới hạn mà bạn mẹ mang về từ nước ngoài! " Mẹ Cố đau lòng, nhưng cũng không nỡ trách mắng, chỉ ôm trán nói: "Quên đi, đợi Mộng Mộng sinh xong sẽ tính sổ với con sau.

"Cũng không quên trừng mắt nhìn bố Cố, ông không biết trông con à?Bố Cố rất vô tội, hai đứa con của mình tích cực chào đón cháu trai như vậy, ông cũng không nỡ trách mắng bọn chúng.

"Còn bao lâu nữa đứa bé mới chào đời? Chị đã chọn tên xong chưa?" Cố Minh Hạo rất quan tâm đến chủ đề này, "Có thể gọi là Địch Già được không?""Mẹ! Bắt đầu đau rồi!" Không ai trả lời câu hỏi của cu cậu, bởi vì Cố Minh Mộng đã bắt đầu đau đẻ, dáng vẻ cau mày nhăn mặt của cô thật sự khiến hai đứa trẻ sợ hãi.

Cố Minh Mặc và Cố Minh Hạo lập tức đến gần hỏi cô có còn đau không, Cố Minh Mặc thậm chí còn khóc lớn: "Huhuhu! Có đau lắm không chị? Em không cần cháu nữa, chị đừng đau nữa mà.

"Cố Minh Hạo nắm tay cô không nói gì, vẻ mặt đầy lo lắng.

Khi bác sĩ vào khám, thấy hai đứa trẻ hoảng sợ liền nói: “Sao hai người lại mang bọn trẻ đến đây?”Trừ khi không có người trông bọn trẻ, nếu không hầu hết các bà mẹ sẽ không đưa con đến bệnh viện chứ đừng nói đến việc cho con ăn mặc hoành tráng như đám cưới như thế này.

"Tụi con muốn ở lại với chị!" Cố Minh Hạo lớn tiếng trả lời, có chút tức giận.

"Ở lại thì ở lại, con rống cái gì đấy.

" Mẹ Cố nhéo mặt cu cậu rồi nói với bác sĩ: "Chắc hai đứa nhỏ lo lắng cho chị gái, chúng rất ngoan, sẽ không gây chuyện đâu.

"Bác sĩ cúi xuống khen ngợi tụi nhỏ hai câu, Cố Minh Mặc cảm thấy vị bác sĩ hiền lành này rất đẹp trai, liền đỏ mặt, thấp giọng đáp lại cảm ơn.

"Đợi lát nữa trong lúc sinh nở chỉ một người được phép ở lại.

Gia đình nhớ để mắt tới hai đứa bé này.

Bệnh viện đông đúc phức tạp, đừng để các bé bị bắt mất.

" Bác sĩ nhắc nhở trước khi rời đi.

“Vâng, vâng.

” Bố Cố trả lời, nói với tụi nhỏ: “Lát nữa hai đứa đừng chạy lung tung đấy.

”Bọn trẻ ngoan ngoãn gật đầu, Cố Minh Hạo nắm chặt tay Cố Minh Mặc, lớn tiếng nói: "Con sẽ bảo vệ Mặc Mặc!"Cố Minh Mộng cảm thấy từ lúc sinh ra đến giờ mình chưa bao giờ đau đớn như vậy, trước đó có thể giữ bình tĩnh trò chuyện với hai đứa em, nhưng sau đó chỉ có thể suy sụp, la hét và khóc lóc.

Cố Minh Mặc vừa nhìn thấy liền cảm thấy đau lòng và sợ hãi, sau này cô bé không muốn mình cũng như vậy!Lúc Cố Minh Mộng được đẩy vào phòng sinh, hai đứa nhỏ cũng chạy theo, sau đó ghé mắt vào khe cửa nhìn trộm.

Bố Cố mỗi tay ôm một đứa đặt bọn chúng xuống ghế ngoan ngoãn ngồi đợi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui