Trong phòng sinh, Cố Minh Mộng cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ đau đớn như vậy, cô cảm giác như mình sắp chết, nhưng y tá và mẹ cô vẫn không ngừng động viên bên tai, Cố Minh Mộng khóc lớn thảm thương, tại sao cô lại gặp phải những điều tồi tệ này?Eo cô đau trướng khó chịu, khi đứa bé ra đời, cô đã hôn mê, nửa thân dưới đã không còn cảm giác, mẹ Cố nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: “Con có muốn ôm cục cưng không?”Cố Minh Mộng quay đầu đi, lạnh giọng nói: "Không cần."Mẹ Cố đang ôm đứa trẻ sơ sinh với những cảm xúc lẫn lộn, bà thực sự không đành lòng phải chia xa đứa bé này, nhưng nhìn thấy thái độ thờ ơ của Cố Minh Mộng, bà lại không biết phải làm sao.Một lát sau, Cố Minh Mộng quay đầu lại, lau nước mắt, mang theo nức nở nói: "Đưa con xem."Mẹ Cố ôm đứa bé vào lòng, Cố Minh Mộng cũng không biết bế như thế nào, đành phải nhờ mẹ Cố ôm.Đứa bé mới sinh có thân hình nhỏ nhắn, mềm mại, làn da trắng hồng, không thể phân biệt được nó trông như thế nào, nhìn giống như con chuột con mới đẻ.Mẹ Cố trước tiên bế đứa bé vào phòng sinh, Cố Minh Hạo là người mong chờ đứa cháu trai này nhất, cu cậu ghé vào người mẹ mình, ríu rít hỏi han không ngừng, thậm chí còn ôm cháu trai mới sinh chụp chung với mình một tấm ảnh, mùi keo xịt tóc vẫn còn khá nồng.Cố Minh Mặc đứng bên khe cửa, hướng vào bên trong hô lên: "Chị ơi, tụi em ở bên ngoài chờ chị! Chị đừng sợ!"Y tá đang lau chùi cơ thể Cố Minh Mộng, nghe xong không nhịn được cười nói: "Em gái của em thật đáng yêu."Tâm trạng của Cố Minh Mộng tốt lên đôi chút, cô chỉ muốn ra ngoài hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Minh Mặc.Cố Minh Mặc chưa kịp gào lên hai tiếng, mẹ Cố đã giao đứa bé cho bố Cố, ôm cô nhóc đến bên cạnh yên lặng chờ đợi.Cố Minh Mộng nằm viện dưỡng bệnh một ngày đã được đưa về nhà, mẹ Cố thuê năm sáu bảo mẫu, mỗi ngày ôm cháu ngoại vui vẻ không thôi, khi bố Cố nhắc tới việc gửi đứa bé đi, bà liền trừng mắt nhìn ông: “Gửi cái gì mà gửi? Mộng Mộng đã tốn rất nhiều công sức mới sinh ra được.
Nếu ông cứ như vậy mà gửi đứa bé đi, để xem sau này con gái có nhìn mặt ông nữa không!”"Vậy về sau Mộng Mộng làm sao bây giờ?" Bố Cố ôn tồn hỏi.Mẹ Cố suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhà mẹ đẻ của tôi có một người cháu gái, bà ấy và nhiều người khác đều là con gái một sau khi có con đã ly hôn.
Dù sao thì bà ấy cũng là con một, nếu gặp phải một người đàn ông tâm cơ thì tài sản trong nhà sẽ mất hết.”“Ý của bà là?""Giữ lại đứa bé này, Mộng Mộng của chúng ta xinh đẹp như vậy, ông còn sợ sau này không có chàng trai nào thích con bé sao? Hơn nữa, bác sĩ Trần còn nói, sau này khả năng Mộng Mộng mang thai tiếp là rất nhỏ, chi bằng giữ lại đứa bé này coi như là một sự đảm bảo."Bố Cố vẫn không đồng ý, nhìn thấy đứa trẻ này, ông liền nghĩ đến Bạch Hạo, buồn nôn muốn chết, liền hỏi lại: "Vẫn chưa liên lạc được với Bạch Hạo sao?""Không liên lạc được thì không liên lạc được.
Đứa bé này là của nhà họ Cố chúng ta." Mẹ Cố ôm con đi vòng quanh nhà, "Thằng quỷ ngoại quốc giả mạo đó có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Đừng nghĩ rằng đứa trẻ này thuộc về nó.
Đây là cục cưng của Mộng Mộng nhà chúng ta.”.