Cố Minh Hạo và Cố Minh Mặc vừa mới tan học về nhà liền kêu to rồi chạy lên lầu.
"Mẹ ơi! Mẹ vẫn chưa chọn được tên cho em bé sao?" Cố Minh Hạo lớn tiếng nói.
“Con muốn gặp chị gái.
” Giọng Cố Minh Mặc thật nhẹ nhàng.
"Chị con vừa mới tỉnh, con đi đi.
" Mẹ Cố nói, mệt mỏi ngồi xuống nói với Cố Minh Hạo, "Mẹ còn chưa đặt tên cho cục cưng, con có ý tưởng gì không?"“Con nghĩ ra rồi, Cố Minh Hàn.
” Cố Minh Hạo lấy sách vở từ trong cặp ra, “Thầy nói đại biểu Hàn rất giỏi đọc sách.
”"Chữ ‘Hàn’ này có thể giữ lại, nhưng không thể gọi là Cố Minh Hàn, tên đệm phải đổi lại.
""Không thể đổi! Tên đệm của em bé phải giống với tụi con!" Cố Minh Hạo không vui.
"Nếu giống thế thì đứa bé không còn là cháu trai của con nữa, con gọi nó là em trai luôn đi.
" Mẹ Cố trợn mắt.
"Không được! Con là cậu mà!" Thanh âm Cố Minh Hạo lớn đến mức khiến bố Cố nhức hết cả đầu, cu cậu thiếu điều muốn lăn lộn trên mặt đất: "Con là cậu mà! Con không muốn làm anh trai đâu!"Mẹ Cố nhịn không được đá cậu nhóc một cái: "Đừng la hét nữa, nếu không mẹ đánh con đấy.
"Bà nhìn bố Cố, hỏi: “Chữ ở giữa nên gọi là gì?”“Thượng.
” Bố Cố đáp: “Cố Thượng Hàn.
”Năm đó ông tốt nghiệp khoa Văn học, viết nhiều cuốn sách nổi tiếng, mẹ Cố tin tưởng vào tài văn chương chữ nghĩa của ông nên đã đặt đứa bé lại vào nôi, bà cười đến hai mắt cong cong: “Cố Thượng Hàn, có chút khó phát âm, nhưng nó không tệ.
"Ở một nơi khác —--Cố Minh Mặc gõ gõ cửa phòng, nhận được tiếng đáp lại liền đẩy cửa ra, một mình đứng ở cửa: "Chị ơi, hôm nay chị còn đau không?"Cố Minh Mộng lắc đầu cười nói: "Chị đỡ hơn rồi.
"“Mẹ nói chị không ăn được kem nên em mua bánh quy cho chị nè.
” Cố Minh Mặc chạy vào phòng, đặt bánh quy lên đầu giường của cô, “Cái này chị ăn được không?”“Ăn được, chúng ta cùng ăn đi.
” Cố Minh Mộng sờ đầu cô bé, mở gói bánh quy ra, “Cố Minh Hạo lại gào thét cái gì thế?”"Anh ấy muốn đặt tên cho bảo bối.
" Cố Minh Mặc không dám nhào vào người cô, chỉ có thể dán mặt vào tay cô, mẹ Cố nói trong khoảng thời gian này Cố Minh Mộng sẽ cảm thấy rất khó chịu, không thể nhảy lên giường chị gái mà đùa nghịch như trước.
Động tác của Cố Minh Mộng khựng lại một lát, sau đó nhanh chóng khôi phục như bình thường, cô hỏi: "Đã chọn được tên chưa?"Cố Minh Mặc cầm lấy bánh quy, chậm rãi ăn rồi nói: "Anh trai kêu đặt là Cố Minh Hàn, nhưng mẹ lại nói không được, sau đó em không nghe thấy gì nữa.
"Cố Minh Mộng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của em gái, nhẹ giọng hỏi: "Em có thích cục cưng kia không?""Em thích.
" Cố Minh Mặc ngoan ngoãn gật đầu, "Giờ em làm dì út rồi.
"Bị ảnh hưởng bởi nội tiết tố lên xuống thất thường, trong khoảng thời gian này Cố Minh Mộng vô cùng nhạy cảm, có lúc muốn bóp cổ đứa nhỏ này cho đến chết, có lúc lại muốn nuôi dạy nó thật tốt, trong lòng chịu đủ loại tra tấn.
“Mặc Mặc, nếu chị muốn gửi em bé đi nơi khác, em có buồn không?”Cố Minh Mặc vừa nghe xong nước mắt liền rơi xuống, từng giọt chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, "Tại sao nhất định phải đưa em bé đi?"“Chị chỉ đùa thôi, sẽ không gửi đi đâu.
” Cố Minh Mộng an ủi cô nhóc, ôm cô nhóc vào lòng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái, “Mau giúp chị tìm hiểu xem bọn họ đặt tên cho đứa bé là gì.
”Cố Minh Mặc lau nước mắt, lại nhoẻn miệng cười lớn, bước chân ngắn nhỏ chạy sang phòng bên cạnh, hỏi thăm tình hình.
Cố Minh Mộng ôm chặt chăn, nếu bố mẹ không định đặt tên cho đứa nhỏ chính là muốn mang gửi đi, nếu đã đặt tên thì…Cố Minh Mộng nhắm mắt lại, không tự chủ được tưởng tượng đến cảnh tượng mình ở chung với đứa bé, không ngờ cô đã làm mẹ rồi!.