Cố Minh Hạo vừa ra cửa đúng lúc Cố Minh Mặc được đón về, cô bé bây giờ đã học lớp hai, không còn là cô nhóc tròn trịa như trước nữa, thân hình thon thả hơn rất nhiều, xinh xắn nhiều hơn là dễ thương.
"Tiểu Hàn Hàn!" Cố Minh Mặc rất thích cháu trai nhỏ của mình, về đến nhà liền chọc chọc khuôn mặt mềm mại của đứa bé.
Sau khi cất cặp sách xong, cô nhóc muốn ôm Cố Thượng Hàn đang trong lòng của chị gái.
Cố Thượng Hàn còn đang chảy nước dãi thì bất ngờ bị hôn chụt một cái, cũng không có phản ứng gì, cậu nhóc vẫn tựa vào trong ngực mẹ, không biết đang nghĩ gì.
Từ lâu Cố Minh Mặc đã quen với sự thờ ơ của cậu nhóc, cô bé nắm bàn tay nhỏ bé của cục cưng chơi một lúc thì bị mẹ Cố thúc giục làm bài tập, đành phải bĩu môi rời đi.
Cố Minh Mộng nhìn chằm chằm khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp của em gái, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ phải chăm sóc tốt cho em ấy, đừng đi theo vết xe đổ của con.
"Mẹ Cố ôm cô vào lòng, thở dài: “Lúc trước cũng do mẹ…”"Mẹ không sai, con cũng không sai, tất cả đều là lỗi của tên Bạch Hạo ngu xuẩn kia!" Cố Minh Mộng kiên định trả lời, cô luôn cố chấp với tín ngưỡng: Đừng tự trách mình, hãy trách người khác.
Khi thông báo nhập học gửi đến vào giữa tháng 8, cả nhà họ Cố đã đi cùng Cố Minh Mộng lên đường đến trường đại học.
Trường đại học của Cố Minh Mộng ở Bắc Kinh, gia đình họ sống ở phía nam, họ ăn uống và chơi đùa khắp khu vực ức gà trên bản đồ trong một tháng, sau đó mới hài lòng chạy đến Bắc Kinh.
Còn bảy ngày nữa Cố Minh Mộng mới khai giảng, bọn họ đi Tử Cấm Thành, tham quan Thiên Đàn, xem lễ kéo cờ trước Quảng trường Nhân Dân, sau đó đưa Cố Minh Mộng đến trường vào ngày khai giảng đầu tiên.
Cố Minh Mộng học chuyên ngành quan hệ công chúng, ký túc xá có bốn người, bạn cùng phòng đến từ khắp nơi trên đất nước, đều có vẻ ngoài tương đối ngây ngô, mẹ Cố có chút đắc ý mà lầm bầm: Con mình là xinh nhất.
Nhưng ngoài mặt bà vẫn nhẹ nhàng chào hỏi mọi người, tiện thể giúp Cố Minh Mộng trải giường chiếu, bà run rẩy leo lên giường trên, không quên nói đùa với Cố Minh Mộng: “Hồi xưa lúc mẹ còn đi học, hai bước là có thể trèo lên giường, nhưng bây giờ thì không được.
"Cố Minh Hạo và bố Cố bị đuổi ra khỏi ký túc xá nữ, Cố Minh Mặc ôm Cố Thượng Hàn ngồi xổm trước ống sưởi ngắm nghía tìm hiểu, trẻ con miền Nam chưa bao giờ nhìn thấy loại cao cấp như vậy.
"Cố Minh Mộng, đây là em trai em gái của cậu hả?" Một cô gái có khuôn mặt cùng đôi mắt tròn tròn đáng yêu hỏi.
"Đây là em gái và con tôi, em trai tôi ở bên ngoài.
" Cố Minh Mộng không chút do dự trả lời.
Mẹ Cố đang dọn giường và mọi người trong phòng ký túc đều im lặng.
Ngoại trừ cô gái có khuôn mặt và đôi mắt to tròn kia: "Cậu có con trai hả? Thằng bé có phải ở ký túc xá cùng với chúng tôi không?"“Không.
” Cố Minh Mộng cười nói: “Cậu giúp tôi chăm sóc đứa bé sao?”Cố Minh Mộng cho rằng mình chỉ có chút ngu ngốc, lúc mẹ Cố cùng Cố Minh Mặc và Cố Thượng Hàn rời đi, mọi người đều vây quanh hỏi thăm về đứa bé này, đa số là về bố của đứa bé, suy nghĩ của thiếu nữ mười tám tuổi về tình yêu luôn có rất nhiều ảo tưởng, Cố Minh Mộng đi trước bọn họ một bước lớn như thế, tự nhiên rất tò mò về chuyện có con và kết hôn các thứ.
Cho đến khi cô nàng có khuôn mặt và đôi mắt to tròn kia hỏi một câu: "Làm tình có sướng không?"Kết quả là toàn bộ căn phòng, bao gồm cả Cố Minh Mộng, một lần nữa rơi vào sự im lặng chết chóc.
.