Không Cho Trả Lại Ông Xã

Bách Mộ Khắc tức giận xoa bóp, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh lúc sáng, khi anh tỉnh dậy thấy Dung Dĩ Ân nằm trong ngực mình, liền ngơ
ngẩn...

Mặc dù cô co người lại, dựa sát vào anh, ngay cả khuôn mặt cũng suýt nữa gối lên mặt anh, bởi vì dựa rất gần, cho nên không cần quay đầu lại
cũng có thể hôn cô.

Cô ngủ rất ngon, khóe miệng còn hơi mỉm cười, giống như mơ thấy giấc mơ đẹp, không thể nào nhìn ra cô ấy lạ chỗ.

Nhưng cô không phòng bị dựa vào mình, làm anh nhảy sinh cảm giác được tín nhiệm.

Anh chưa từng ôm cô ngủ, trong hai năm ở chung một lần cũng không có,
chứ đừng nói đến chuyện anh nhìn kỹ nét mặt khi ngủ của cô.

Tuy nói đó là chuyện nhỏ nhưng anh cũng đã bỏ qua. Bách Mộ Khắc không
chịu được lại tự kiểm điểm bản thân, trong quá khứ anh luôn dùng phương
thức tự cho là tốt cho cô để đối đãi với cô, chưa từng nghĩ đến thật ra
thì cô chỉ muốn những điều đơn giản như được anh ôm.

Điều đáng buồn là anh chưa từng ôm cô lấy một lần.

Có chút đau lòng, Bách Mộ Khắc không nhịn được ôm cô thật chặt.

Không rời đi được, giây phút đó, anh phát hiện mình không thể rời bỏ cô
được, nhìn cô ngủ là một điều tốt đẹp, anh từ xưa đến nay đều yêu công
việc nhất mà lúc ấy công việc cũng xếp thứ hai.

Sắp trễ rồi, anh lưu luyến không muốn xuống giường, nhẹ nhàng dịch đầu của cô khỏi bả vai mình, sau đó anh phát hiện.

Fuck! Bờ vai của anh cứng ngắc.

Đây coi là cái gì, cái giá của sự ngọt ngào sao? Bách Mộ Khắc đánh trống lảng nghĩ vậy.

Anh không đợi cô tỉnh lại đã ra khỏi cửa đi làm, không biết khi cô dậy
không thấy anh, có cảm thấy mất mác không? Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên
cầm điện thoại lên định gọi cho cô.

Nhưng anh liền dừng lại.

Gọi cho cô rồi nói gì? Hỏi cô lúc rời giường không thấy anh có cảm thấy
mất mác không, hay nói anh nhớ cô? Gì, những chuyện bà tám này lại phá
vỡ hình tượng lạnh lùng của anh, anh không làm được.

Bỏ điện thoại trên tay xuống, nhìn chồng tài liệu trước mặt, thầm nhắc
nhỏ chính mình nên làm việc, đừng nghĩ đến bà xã nữa. Đúng, chính là như vậy.

Xem mấy tập tài liệu, xử lý vài công văn, ý chí kiên định lại không địch nổi tình cảm, trong đầu anh toàn là hình ảnh lúc bắt đầu hôn lễ, nhưng
thật ra là đang suy nghĩ xem làm gì để củng cố địa vị của mình trong
lòng vợ yêu.

Anh đồng ý với điều kiện của ông nội, cưới Dung Dĩ Ân người mà anh quen

biết chưa đến một tháng, nhanh chóng chuẩn bị tổ chức lễ cưới, anh còn
bảo thư ký Kim thay đổi một số hành trình quan trọng, cuối cùng cũng có
một ngày chủ nhật rảnh, để tổ chức lễ cưới với Dung Dĩ Ân.

Tổ chức lễ cưới nhưng không nghỉ làm, cho nên anh cũng không có ngày nghỉ gọi là tuần trăng mật.

Dù sao, đối với một người làm việc một ngày kiếm được cả tỷ, thì có thể
trống một ngày đã khó lắm rồi, đừng nói nghỉ một tuần, làm sao có thời
gian làm bù..

Xin lỗi, làm không được! Tuần trăng mật đành hủy bỏ. Từ đầu tới cuối anh chỉ bảo thư ký Kim đi thông báo, cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của Dung Dĩ Ân.

Mà sau khi thư ký Kim báo cáo, cô cũng đồng ý hết, không hề biểu đạt bất kỳ sự bất mãn nào. Ừ, thật ngoan ngoãn.

Ngày thứ hai sau khi kết hôn, anh vẫn giống như mọi ngày ra khỏi cửa đi làm.

Lần đầu kết hôn, anh hồn nhiên cảm thấy không có gì không đúng, hợp tình hợp lý cho rằng công việc có thể đem lại cho cô cuộc sống tốt hơn, thân là người làm vợ cô phải hết sức ủng hộ, nhưng bây giờ Bách Mộ Khắc thầm nghĩ, anh làm như thế hơi ích kỷ.

Thế nào đi nữa cả đời chỉ kết hôn có một lần, có lẽ cô cũng rất mong đợi tuần trăng mật.

Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy như mình thiếu cô ấy một tuần trăng mật, lại cảm thấy buồn bực trong lòng.

Một lúc lâu sau, anh vẫn chứ cau mày, lười biếng ký tên lên tài liệu.

Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu.

Đủ rồi hiện tại anh đang làm gì đây?

Mặc dù công việc quan trọng, nhưng những công việc này, những hợp đồng
này, những tài liệu này, không phải anh đã làm đã xem ở một thời không
khác rồi sao? Sao phải xem thêm lần nữa?

Lại một lần nữa ngồi trong phòng làm việc, làm những chuyện mình đã làm
qua, chẳng lẽ lại muốn làm hư hôn nhân của anh một lần nữa.

Cho nên, hiện tại quan trọng nhất là Dung Dĩ Ân chứ không phải những
công việc này! Từ nửa tháng trước sau khi bị bạn gái đá, thư ký Kim liền quyết định, phải tăng năng suất công việc để bớt phải tăng ca, có mấy
giấy tờ cần tổng giám đốc kiểm tra rồi ký tên, anh lập tức cầm hết tất
cả vào.

Không nghĩ tới người hại mình phải tăng hiệu suất sẽ làm ra một chuyện khiến thư ký Kim hết sức bất ngờ.

"Tổng giám đốc, mấy tập tài liệu này cần ngài xử lý gấp."

"Đưa đây." Nhận lấy, mở ra rồi ký tên ngay lập tức, không đến một phút
Bách Mộ Khắc đã ký hết tất cả tài liệu trên tay thư ký Kim, rồi đưa lạ
cho anh, "Cầm đi."

Thư ký Kim há hốc mồm. Cảm thấy vị lãnh đạo này đang cho rằng mình là người chuyên ký tên hay sao?


"Tổng giám đốc, mặc dù giấy tờ cần gấp, nhưng ngài cũng có thể xem nội
dung bên trong một chút." Cấp trên luôn đòi hỏi sự nghiêm cẩn (nghiêm
túc và cẩn thận) nay lại không thèm xe nội dung mà trực tiếp ký tên,
điều này khiến thư ký Kim khiếp sợ.

"Xem rồi." Ở một thời không khác.

Xem rồi! Làm sao có thể, giấy tờ còn nóng hổi, coi như đọc nhanh cũng
không thể nhanh như thế được! Đang muốn khuyên nhủ, một ánh mắt lạnh
lùng quét đến, thư ký Kim lập tức im miệng.

"Mấy chuyện còn lại, cậu đi xử lý đi." Vì chuẩn bị trốn việc nên Bách Mộ Khắc muốn thư ký Kim nói ra hành trình buổi chiều của mình, không chủ
trì hội nghị vì anh đã sắp xếp người thay mặt mình, sau đó giao cho thư
ký Kim xử lý những công việc đang đợi quyết định của anh để tiến hành.

Yên tâm, anh không có xấu như vậy, nên quyết định cái gì, xử lý như thế nào, anh đều nói ra, thư ký Kim chỉ thực hiện thôi.

Chiều nay Bách Mộ Khắc không còn việc gì nữa, nhẹ cả người!

"Nhớ rõ chưa?"

Nói nhanh và nhiều như vậy, ngay cả người thần thông quảng đại như thư ký Kim cũng xém chút nữa viết rụng cả tay.

"... Báo cáo tổng giám đốc, nhớ rõ rồi." Thầm than một tiếng, lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

"Thư ký Kim có bạn gái chưa?" Vẻ mặt thư ký Kim hiện lên vẻ đau thương,

"Nửa tháng trước thì có..." Về phần nửa tháng sau và hiện tại... Ô ô,
anh bị đá rồi! Tất cả đều là tại anh có một ông chủ cuồng công việc liên lụy đến tình yêu của anh.

“Nói vậy thư ký Kim nên thu xếp thời gian rồi đi xem mắt đi. Hiện tại,
tôi có một hai người thích hợp và dễ hẹn xem mắt, cũng không quá xa,
buổi trưa tranh thủ đi rồi về.” Bách Mộ Khắc nói ra yêu cầu.

Thu xếp thời gian không khó, chẳng qua là… thư ký Kim cho rằng, cuộc
sống của Bách Mộ Khắc chỉ biết đến tăng ca, không nghĩ rằng anh còn biết hai chữ xem mắt này, thật là kỳ tích!

“Phần thưởng chậm, đi cánh đồng trẩu(*) thì sao?”

Thực không dám dấu diếm, những thứ này đều là kế hoạch thư ký Kim đã sắp xếp muốn đi cùng bạn gái, đáng tiếc anh đã bị đá trước khi nhận được
phần thưởng chậm này, cho nên hiện tại ngay cả hoa anh cũng không thèm
nhìn, định tiễn cái kế hoạch đó đi.

Ngắm hoa, đúng thế. “Được.”

Bách Mộ Khắc gật đầu, thư ký Kim liền đem hành trình kế hoạch gửi vào
điện thoại của Bách Mộ Khắc, bao gồm tọa độ địa lý, sau đó lấy điện

thoại liên lạc với Dung Dĩ Ân, bảo cô chuẩn bị ra ngoài, cũng liên lạc
với tài xế đúng giờ đến đón cô, hiệu suất làm việc thì khỏi phải nói.

Hiệu suất của thư ký Kim làm Bách Mộ Khắc cười cười, “Tháng sau bắt đầu tăng lương thêm 10%.”

Tăng lương không có gì ngạc nhiên, điều đáng ngạc nhiên là cấp trên cũng cười! Thư ký Kim liều mạng dụi mắt, hoài nghi mình bị hoa mắt.

Lúc nhận được điện thoại, Dung Dĩ Ân đã rời khỏi nhà lớn, đến nhà của Bách Mộ Khắc ở nội thành, sắp xếp lại đồ cá nhân.

Lúc trước, chỉ riêng chuẩn bị cho hôn lễ thôi cô đã loay hoay đến trời
đất u ám, căn bản không có tâm tư và sức lực để làm những điều này, định chờ sau khi kết hôn xong sẽ làm.

Vì cô chuyển vào Bách Mộ Khắc đã sớm sắp xếp lại không gian của phòng
thay đồ để cô chuyển đồ vào, anh còn mua thêm một cái bàn trang điểm, cô chỉ cần mang đồ của mình tiến vào không gian của anh, điều này làm cho
cô rất vui.

Nghe thấy anh muốn cô đến công ty tìm anh, ngay cả khi chưa xếp đồ được
một nửa, Dung Dĩ Ân cũng không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vội vàng
thay quần áo, đeo trang sức trang nhã, liền gấp gáp đến Bách thị gặp
anh.

Khi vào đại sảnh tập đoàn Bách thị, thư ký Kim đã chờ ở đó, trực tiếp
dẫn cô vào thang máy đi thẳng lên phòng làm việc của Bách Mộ Khắc.

Tuy đã là vợ chồng nhưng khi đến gặp anh cô vẫn rất khẩn trương, không
nhịn được kéo kéo quần áo, sờ sờ tóc, sợ rằng khi xuất hiện trước mặt
anh, thì sẽ không theo kịp sự hoàn mỹ của anh.

Không có biện pháp, ai bảo cô có một người chồng hoàn mỹ, bất kể là gia
thế, trình độ học vấn hay công việc thậm chí ngay cả vẻ ngoài, không có
chỗ nào không hoànmỹ. Lần đầu gặp đã chiếm được lòng cô, Dung Dĩ Ân thầm nghĩ chắc đời trước cô đã làm rất nhiều việc thiện nên kiếp này mới gặp được một người đàn ông hoàn mỹ như Bách Mộ Khắc, còn trở thành vợ của
anh.

“Tổng giám đốc đang nghe điện thoại của một vị đối tác nước ngoài, anh
ấy có dặn, chờ bà chủ đến thì trực tiếp vào phòng làm việc tìm anh ấy.”

Lời nói của thư ký Kim làm Dung Dĩ Ân hồi phục tinh thần, cười yếu ớt, “Cảm ơn anh, thư ký Kim.”

“Đây là trách nhiệm của tôi.” Gõ nhẹ cửa, không đợi bên trong trả lời,
thư ký Kim liền trực tiếp mở cửa, ý bảo Dung Dĩ Ân đi vào.

Dung Dĩ Ân hít sâu một hơi, bước vào phòng làm việc của Bách Mộ Khắc.

Trước bàn làm việc Bách Mộ Khắc đang cầm điện thoại, miệng phát ra một
chuỗi Anh văn lưu loát, tay còn lại gõ nhẹ lên bàn, thấy cô đến, đưa tay chỉ về phía sofa, ý nói cô đến đó ngồi, rồi nghiêng người tiếp tục nói
chuyện điện thoại.

Dung Dĩ Ân cẩn thận ngồi xuống ghế sofa, nghe nha, dùng tiếng Anh chính
gốc nói chuyện điện thoại, ánh mắt len lén đánh giá cách trang trí trong phòng, phong cách đơn giản nguội lạnh, vừa nhìn là biết đây là tác
phong của anh.

Lát sau ánh mắt lại quay về người anh.

Bách Mộ Khắc mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo ghi lê màu xám đậm rất
vừa người, cà vạt màu đen, cách ăn mặc cũng thể hiện anh là người cẩn
thận tỉ mỉ, cô rất thích quần áo như vậy, cảm thấy gọn gàng lại có khí
thế. Uông Tinh Tinh từng cười nói cô là người không có duyên với áo sơ
mi, nhưng Dung Dĩ Ân không phục, không phải ai cũng giống Bách Mộ Khắc

mặc đồ thu hút người khác, chỉ có anh, mới như vậy.

Không chút kiêng kỵ thưởng thức tư thế oai hùng của ông xã, anh đang
nghiêng người nói điện thoại, đột nhiên Bách Mộ Khắc quay đầu lại, bất
ngờ bốn mắt nhìn nhau, Dung Dĩ Ân run rẩy, khẩn trương nuốt nước bọt,
chột dạ vội vàng lảng tránh ánh mắt anh, mặt liền đỏ đến mang tai.

Ai, tại sao lại bị bắt được… Âm thầm ảo não. Vì khẩn trương, nên cô có thói quen tay trái nắm cổ tay phải.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Bách Mộ Khắc đứng dậy đi về phía cô, thấy thế, cô liền nhảy khỏi ghế sofa.

Có đôi khi, phản ứng của cô khiến Bách Mộ Khắc rất khó quên. Anh cho là, anh lớn lên cũng không tồi, thậm chí rất đẹp trai, cho nên cô mới nhìn
chằm chằm, nhưng mỗi lần nhìn về phía cô, cô đều khẩn trương.

Anh đáng sợ như vậy sao? Tốt xấu gì trong mắt phụ nữ anh cũng là người
đàn ông độc thân hoàn mỹ… Ách, đương nhiên là trước ngày hôm qua, sau
này anh sẽ là người chồng hoàn mỹ.

Hai chân dừng trước mặt cô, ngay cả ngẩng đầu cô cũng không dám. Bách Mộ Khắc nhẹ giọng nói: “Em định tiếp tục dùng đỉnh đầu đối diện với anh
sao?”

Lúc này cô mới vội vàng ngẩng đầu, mở to cặp mắt vô tội nhìn anh.

Lơ đãng nhìn về phía tay cô, quả nhiên thấy cổ tay cô đỏ rực, ai, thật
không biết đây là cái tật xấu gì đây? Bách Mộ Khắc cau mày.

“Gọi em đến công ty, có phải có việc quan trọng không?”

Giọng nói của cô kéo sự chú ý của anh đang đặt lên tay cô về, ngước mắt
nhìn vào đáy mắt trong veo của cô, “Ừ, có chút chuyện quan trọng.”

“Chuyện gì?” Cô thành thật hỏi.

Anh không trả lời, xoay người đi về phía bàn làm việc lấy chìa khóa, chuẩn bị đi ra khỏi đây.

Dung Dĩ Ân thấy thế, vội vàng đi lên lấy áo khoác anh treo trên giá, nhón chân mở áo khoác trong tay ra chờ anh mặc vào.

Nhìn cô một cái tỏ ý khen ngợi, Bách Mộ Khắc cũng cúi người xuống mặc áo vest vào, hất hất cằm, ý bảo cô đi cùng anh.

Anh chưa nói muốn đi đâu, không nói một câu lái xe chở cô rời khỏi bãi đậu xe dưới tầng ngầm của tập đoàn Bách thị.

Chỉ có hai người trong xe, Dung Dĩ Ân thở thôi cũng rất cẩn thận.

Không có biện pháp, ở trước mặt anh, cô không thể nào biểu hiện sự thành thục và chững chạc, hoàn toàn giống như cô gái đang yêu, vừa thấy người trong lòng là chân tay luống cuống.

“Ngủ có ngon không? Buổi sáng mấy giờ thì rời giường?” Bách Mộ Khắc ngồi trên ghế lái hỏi.

(*)Cây trẩu còn gọi là cây dầu, sơn ngô đồng, mộc du thụ, thiên niên đồng, bancoulier, abrasin.

Tên khoa học Aleuriles montana (Lour) Wils.

Thuộc họ thầu dầu Euphorbiaceae.

Hiện nay công dụng chủ yếu của cây trẩu chỉ là dùng hạt ép dầu để pha sơn, quét lên vải cho khỏi mưa ướt. Giá trị xuất khẩu rất cao. Khô trẩu chỉ mới dùng làm phân bón ruộng. Làm thuốc người ta dùng nhân hạt trẩu
đốt thành than, tán bột hòa với mỡ lợn bôi chữa chóc lở, mụn nhọt. Vỏ
cây trẩu sắc với nước dùng ngâm chữa đau và sâu răng. Ngày ngậm nhiều
lần, nhổ nước đi không được uống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận