Cái gọi là tuỳ tiện lựa chọn thì chỉ có thể là lựa chọn ở nhà Lạc Dương hay là nhà Hiệp Truyền mà thôi, chua xót trong lòng Tử Ngâm không ai có thể hiểu được, có nhà mà không thể ở, buồn bã và chua xót chỉ có mình cô hiểu nhưng mà cô lại thật sự không thể ở nhà một mình.
Cô rất nhát gan, đặc biệt là sợ tối, buổi tối mà chỉ có một mình trong căn phòng trống nhất định sẽ sợ hãi.
Sau khi cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, cô mới khẽ ngẩng đầu, tất cả đau đớn đều ẩn sâu trong đáy mắt, trên mặt khẽ mỉm cười chua xót, tựa như là một đoá hoa lay lắt dưới gió lạnh, lộ ra vài phần thanh thuần khiến cho người ta thương tiếc.
“Con cảm ơn chú thím.
Trước mắt cứ để con đến nhà Lạc Dương ở một thời gian là được rồi, có Mai Mai bầu bạn, chú thím không cần lo lắng cho con đâu, con sẽ cố gắng hết sức để thích ứng với cuộc sống tự lập”. Câu nói cuối cùng kia của cô rõ ràng đè thấp thanh âm, trong giọng nói chứa đậm sầu bi.
Lạc Dương trong lòng chợt dâng lên một chút vui sướng, trên mặt cũng thoáng tươi cười, nói với giọng chân thành trong trẻo: “Chú cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho Tử Ngâm thật tốt mà.”
Đối với anh mà nói, Hiệp Truyền là chú của Tử Ngâm thì anh sẽ tôn trọng ông giống như tôn trọng người lớn trong nhà anh huống hồ chi ông còn là anh em sinh đôi của Hiệp Minh, càng thêm thân thiết hơn.
Hiệp Truyền làm sao mà không lo lắng cho được nhưng mà có người chăm sóc cho Tử Ngâm rồi nên ông cũng an tâm.
Con bé là đứa con duy nhất của anh ông, ông có trách nhiệm quan tâm cô cho tốt, để cô lại được hạnh phúc vui vẻ như trước đây.
Nhưng mà điều đó có thể thành hiện thực sao? Tử Ngâm vẫn là một cô bé chưa từng trải qua mưa gió, từ nhỏ đã được ba mẹ bảo bọc giống như đoá hoa trong nhà kính ngọt ngào mà yếu ớt, làm sao mà vượt qua sóng to gió lớn được? Đôi mắt của con bé không trong trẻo như như trước kia mà bị âu sầu và đau khổ lờ mờ che lấp mặc dù con bé vẫn cố gắng che đậy nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được.
Nghe thấy Lạc Dương hứa hẹn thì ông cũng yên tâm cười, trả lời với thái độ nhẹ nhõm: “Lạc Dương, từ nay về sau phiền cậu chăm sóc cho Tử Ngâm rồi.”
“Này Tử Ngâm, con ăn nhiều một chút đi.
Con ốm lắm rồi đó, đầy đặn hơn mới tốt.”, Lưu Mẫn nhiệt tình gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén của Tử Ngâm.
Cô biết vì sao em cô lại thích Tử Ngâm đến như vậy.
Trên người Tử Ngâm có một sự hấp dẫn khó hiểu, có thể thu hút người bên cạnh thích mình.
Cặp mắt cô bé hắc bạch phân mình, làn da thì trắng mịn, toàn thân toả ra khí chất thuần khiết giản đơn, không có một chút hương vị trần tục.
Chính nét trong sáng của cô bé là thứ thu hút đàn ông nhất, đặc biệt là sinh viên nam mang theo vài phần lạnh lùng như Hoàng Húc Kiều, ý muốn bảo vệ dễ dàng bị khơi gợi ra, ngay cả người nổi danh là quân tử khiêm nhường như đại luật sư Lạc Dương cũng vô cùng che chở cho cô bé.
“Cám ơn thím!”, Tử Ngâm gượng cười, ngoan ngoãn ăn thịt bò trong chén nhưng mà cô không nếm được mùi vị trong đó ra sao, giống như ăn gì cũng không có hương vị vậy.
“Tử Ngâm, về chuyện của ba con, con đừng lo lắng, cứ giao hết cho chú, chú nhất định sẽ cho con đáp án, không để cho ba con bị chết oan uổng đâu.” Hiệp Truyền bỏ đũa trong tay xuống, nói với giọng thành khẩn và thái độ nghiêm túc.
Tử Ngâm đang cúi đầu ăn cơm nghe Hiệp Truyền nói vậy thì thoáng ngừng lại, khi ngẩng đầu lên thì mắt đã ngân ngấn nước, sự bi thương cố gắng che dấu lại hiện ra, hoàn toàn hiển hiện trên gương mặt, miệng khẽ mấp máy nhưng không nói ra được một từ nào, rốt cuộc chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rũ mi xuống, không muốn để họ thấy được bộ dạng khổ sở của cô, bàn tay cầm đũa siết chặt lại, ngón tay run nhè nhẹ.
Lạc Dương khi thấy cảnh này thì trong lòng chợt đau lòng nhưng trên gương mặt vẫn duy trì tươi cười dịu dàng, nói sang chuyện khác: “Tử Ngâm, mấy ngày này đừng đi học, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.
Dù sao bây giờ cũng trong thời gian ôn thi, đợi đến khi thi xong thì em hãy đi học lại.”
“Nhưng mà ở nhà em cũng thấy chán, em thấy đi học cũng tốt mà.” Tử Ngâm do dự mở miệng, trong lòng chỉ có một ý niệm là nhất định phải học xong đại học để ba mẹ không phải thất vọng về mình..