Khi Tử Ngâm về tới nhà, Hiệp Minh cùng Vu Lệ đang ngồi ở phòng khách, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc âu phục màu xám.
Lấy tay hung hăng chà mắt, cô mở to mắt nhìn lại.
Đúng vậy, đó là người đàn ông vừa rồi cô gặp ở câu lạc bộ tư nhân, bộ dáng của ông ta, giọng nói của ông ta làm cho cô nghĩ đó là ba cô, còn bởi vì vậy mà đau lòng muốn chết.
Hiệp Minh gặp con gái cảm thấy vẻ mặt của cô hết sức đáng yêu, còn Vu Lệ thì cười, đứng dậy đến mặt, kéo tay cô dắt đến trước ghế sôpha, nói với cô: “Tử Ngâm, mau gọi chú, con còn chưa gặp qua, đây là em trai sinh đôi của ba con, từ nhỏ đã thất lạc, sau này mới biết, chúng ta còn chưa kịp nói cho con”.
Hiệp Truyền đứng lên, cười ôn hoà, vui vẻ nói: “Tử Ngâm phải không, thật vui khi gặp con, chú tới mà không mang quà gặp mặt cho con”.
Lần này Tử Ngâm có thể khẳng định đây là người đàn ông lúc nãy nhìn thấy, giọng nói giống nhau như đúc, sinh đôi đều giống nhau như vậy sao, cô ở trong lòng tự hỏi.
Tươi cười gọi: “Chú”.
“A Truyền mấy năm nay chắc chịu khổ nhiều lắm phải không?”, Vu Lệ hỏi.
“Cũng khá tốt, chuyện ấy đã qua, hiện tại ngẫm lại thấy cũng không hề gì”, Hiệp Truyền dửng dưng nói, quá khứ đã qua cần gì phải nhắc lại nữa.
“Tử Ngâm, sao gần đây con hay về trễ vậy?”, Hiệp Minh quay sang con gái, quan tâm hỏi.
Tử Ngâm cười vui vẻ, khi cô biết Hiệp Truyền chính là chú của cô chính là người đàn ông lúc nãy, trên mặt tràn đầy tươi cười hạnh phúc, ba của cô sẽ không làm việc có lỗi với mẹ con cô.
Điều này sao không làm cô hài lòng cho được.
“Con tìm một giáo viên giúp con phụ đạo tiếng Anh để chuẩn bị cho cuộc thi”.
“ừ, Lăng Thần không giúp con phụ đạo sao?”, Hiệp Minh bối rối hỏi, nhìn nhìn bên cạnh rồi đưa mắt ra hiệu với Vu Lệ, muốn biết lí do là gì.
“Baba, Lăng Thần có bạn gái, anh ta làm sao có thời giờ giúp con phụ đạo, bạn gái anh ta cũng đăng kí tham gia cuộc thi, anh ta ngày này cũng bận rộn phụ đạo cho cô ấy”.
Tử Ngâm giọng nói hiện lên vẻ mất mất, điều này làm cho tim Vu Lệ có một chút đau nhói.
Đem cô ôm vào trong lòng, dựa gần lại và cảm nhận những đau xót trong tim cô, bà an ủi cô: “Tử Ngâm, không sao đâu, không có Lăng Thần con cũng có thể lấy được giải nhất, mẹ tin tưởng con.
”
Nghe được lời quan tâm của mẹ, Tử Ngâm trong lòng ấm áp, chỉ có nhà mới là nơi trú ẩn của cô, người thân mới là trụ cột tốt nhất của cô.
“Tử Ngâm, tham gia cuộc thi hùng biện hàng năm diễn ra một lần, ba người đứng đầu có thể trực tiếp ra nước nước ngoài làm sinh viên trao đổi phải không?”, Hiệp Truyền tươi cười hỏi han.
Tử Ngâm gật gật đầu, cô hiện tại mới phát hiện được rằng cô đối với người chú này so với baba có xem nhẹ một chút, nhìn ông một người toàn hàng hiệu, chắc là một người tai to mặt lớn.
“Chú, chú cũng biết sao?”
“Đúng vậy, con biết Hoàng Húc Kiều ở trường con không? Nó là em trai của vợ chưa cưới của chú”, Hiệp Truyền giải thích.
“Tất nhiên là biết, tất cả mọi người đều nói anh ta là hoàng tử lạnh lùng, chưa bao giờ cười, có rất nhiều nữ sinh mến mộ anh ta”, Tử Ngâm nói cho ông biết.
“Tính cách của nó có chút cô độc nhưng mà lòng dạ hiền lành”, Hiệp Truyền nói lại.
“Bởi vì từ nhỏ vốn không có cha mẹ nên tính cách của nó như vậy, con cùng nó quen biết hay sao?”
Tử Ngâm khẽ lắc đầu.
“Con không quen, chỉ là anh ta giọng điệu trào phúng và nói với con rằng con có thể trở thành đối thủ của anh ta hay không, dáng vẻ thật kiêu ngạo”, Tử Ngâm khinh thường nói, nghĩ lại còn có chút buồn cười.
“Tốt lắm Tử Ngâm, chú hy vọng con thắng Húc Kiều, cho nó biết mình không phải là tốt nhất”, nhìn thấy Tử Ngâm mất hứng, Hiệp Truyền cười an ủi.
Tử Ngâm đột nhiên cười tự tin, nói: “Con nhất định phải thắng, chẳng những muốn thắng Hoàng Húc Kiều mà còn muốn thắng Trần Nhiên Nhiên, để cho Lăng Thần biết rằng con không hề thua kém Trần Nhiên Nhiên”.
Lúc đầu tất cả chỉ là muốn chứng minh mình không phải là vô dụng, muốn làm cho anh nhìn ra ưu điểm của chính mình, làm cho anh đem sự chú ý chuyển đến trên người cô mà thôi.
Nhưng mà thật sự là có thể như vậy sao, trước kia ở chung lâu như vậy cũng không đi vào lòng anh được, chỉ cần dựa vào cố gắng hiện tại có thể làm anh nhìn đến cô sao?, Tử Ngâm tự hỏi ở trong lòng.
.