Về tới cửa nhà, Tử Ngâm xuống xe xong liền mang áo trên vai cởi xuống.
Lăng Thần mở miệng nói:
“Mặc vào nhà trước đi không thôi bị cảm lạnh”.
“Vậy còn anh, anh không lạnh sao?” Tử Ngâm theo bản năng hỏi, lại quên rằng áo từ lâu đã khoác trên người mình.
“Anh không sao đâu” Lăng Thần dịu dàng cười, nụ cười của anh phản chiếu lên đôi mắt của Tử Ngâm, lại vào trong lòng cô, rất nhiều năm về sau cô cũng còn có thể nhớ đến buổi tối anh dịu dàng cười này, còn có thể có cái loại cảm giác tim đập nhanh này khi chính mình khoác áo của anh.
Sau khi nhìn cô lên lầu thì Lăng Thần mới lái xe quay trở lại quán Bar chờ Trần Nhiên Nhiên hết giờ làm.
Tử Ngâm ngâm nga đi về nhà, Vu Lệ ngồi trên ghế sôpha đan áo len còn Hiệp Minh vẫn là xem tin tức chính trị của ông.
Nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của Tử Ngâm bọn họ liếc mắt nhìn nhau, Vu Lệ cười hỏi:
“Tử Ngâm, có chuyện vui vẻ mà con hát vậy?”
Tử Ngâm trên mặt tràn đầy ý cười dịu dàng, đi đến phía trước ghế sôpha, ngồi chỗ giữa ba và mẹ, vui vẻ nói: “Lăng Thần mời con đi ăn đồ nướng, anh ấy đã lái xe trở về rồi”.
“Ừ, mà sao nó không lên đây ngồi chơi vậy?”, Hiệp Minh đem ánh mắt từ TV chuyển sang trên người Tử Ngâm, dịu dàng hỏi.
“Anh ấy bận việc rồi”, Tử Ngâm trả lời baba,lại nhìn về phía mẹ đang đan áo len hỏi: “Mẹ, đây là đan cho con sao, thật đẹp”.
Vu Lệ cười yêu thương: “Đúng vậy, đây là kiểu dáng lưu hành phổ biến năm nay, con xem cổ áo có thích không?”
Tử Ngâm cười ôm mẹ, miệng nói: “Mẹ, mẹ thật tốt, con rất thích”.
“Nếu thích thì mau mau buông tay, con như vậy thì sao mẹ đan áo”, Vu Lệ cười phản đối, Tử Ngâm liền vội vàng buông bà ra.
“Tử Ngâm, mấy ngày nay mỗi ngày con đều đến nhà người quen phụ đạo tiếng Anh sao?”, Hiệp Minh nhìn trên TV, lơ đãng hỏi Tử Ngâm.
“Đúng vậy, baba, con tìm được một giáo viên ưu tú giống như Lăng Thần nhưng mà hôm nay anh ấy có việc nên cho con nghỉ”
“Tử Ngâm, khi nào có thời gian thì cùng mẹ con đi mua sắm quần áo đẹp đi, vài ngày nữa chú con kết hôn đấy”.
“Có đúng là vậy không, khi nào vậy, con có cần mua các loại quà biếu không mẹ?” Tử Ngâm hỏi.
“Không cần, việc này ba mẹ làm là được rồi, con chỉ cần ăn mặc xinh đẹp đi dự hôn lễ là được” Hiệp Minh quay đầu nhìn Tử Ngâm, thật hài lòng.
Trở về phòng liền nhận được điện thoại Lục Mai gọi đến, cô ấy cũng vừa về đến nhà.
“Tử Ngâm, thế nào, bạn chí cốt của mình?”, Lục Mai đắc ý nói.
“Đúng vậy, cậu là tốt nhất” Tử Ngâm cười trả lời, lại hỏi tiếp: “Cậu về nhà rồi sao?”
“Không, mình ở nhà anh họ, mấy ngày nay không muốn về nhà, chờ sau khi chuyện của bọn họ kết thúc hẳn giải quyết”.
“Ừ, Mai Mai, ngày mai chúng ta lại đi tới quán Bar “Không tịch mịch” được không?”, Tử Ngâm chưa từ bỏ ý định nói.
“Cậu còn đi sao!”, Lục Mai thanh âm nhấn mạnh vài phần, thật sự muốn ăn tươi nuốt sống cô, treo cổ cô lên cây.
“Đúng, mình còn chưa gặp được Trần Nhiên Nhiên mà, đương nhiên muốn đi, mình còn thật muốn biết vì cái gì mà mình không thể đi đến nơi đó”, cô có khả năng mỗi ngày đều đến.
“Tử Ngâm, mình cảm thấy Lăng Thần là vì muốn tốt thôi.
Cậu thấy đó, chúng ta ngày đầu tiên đến đó gặp phải người không có ý tốt, mình còn có chút lo ngại khi đến nơi phức tạp đó” Lục Mai nhớ tới ánh mắt háo sắc kia liền cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“Trần Nhiên Nhiên kia không phải mỗi ngày đều đối mặt với loại người như vậy sao, cậu đừng nghe Lăng Thần hù doạ, không có nghiêm trọng như vậy đâu, mình thật không tin người nọ thật có can đảm làm bậy”.
“Nhưng mà cậu đi vẫn là bị Lăng Thần đến đuổi ra”, Lục Mai phân tích cho cô.
“Mai Mai, cậu có đi hay không? Nếu cậu không đi thì mình đi một mình là được rồi”, Tử Ngâm có chút tức giận nói.
“Anh họ của mình làm sao phụ đạo tiếng Anh cho cậu đây, cậu còn muốn giành giải nhất không hả?”, Lục Mai sử dụng đòn sát thủ.
Tử Ngâm không chút lo lắng trả lời: “Chúng ta đi sớm về sớm là được, dù sao anh họ cậu mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, tối nay chẳng phải anh ấy nói trước là có việc hay sao?”
“Cái đó cũng đúng, nghe nói hình như là tối nay một cô gái thầm mến anh ấy nhiều năm sẽ kết hôn với bạn tốt của anh ấy nhưng mà còn muốn anh họ mình, cô gái kia cũng thật đáng thương”, Lục Mai tiếc nuối nói.
“Phải vậy không? anh họ cậu thật đúng là vô tình mà”, Tử Ngâm lại nghĩ tới tình cảm của mình với Lăng Thần lúc này chẳng phải như vậy sao,tình yêu đa phần đều là đau đớn, ngọt ngào lại ít như thế đấy.
“Tử Ngâm, anh họ mình ưu tú như vậy đương nhiên muốn tìm người tốt thôi”, Lục Mai nói với cô rằng cô ấy đối với anh họ của mình không có gì là không vừa lòng.
.