Tử Ngâm kéo Trần Nhiên Nhiên rời khỏi bàn của tên béo họ Lưu rồi đi đến bàn của cô.
“Cám ơn bạn, Tử Ngâm” Trần Nhiên Nhiên nét mặt có chút khác lạ nhưng mà Tử Ngâm không nghĩ nhiều mà chỉ cười nói: “Không sao đâu, lần sau chú ý là được rồi, loại người này có lẽ nên ít tiếp xúc đi.
Nếu đêm nay có Lăng Thần ở đây anh ấy sẽ không để chuyện như vậy xảy ra đâu”
Trần Nhiên Nhiên trong lòng kinh ngạc, không ngờ Lăng Thần lại có vai vế đến như vậy.
Cô chỉ biết gia đình Lăng Thần không đơn giản, cũng biết rằng gia đình Tử Ngâm điều kiện cũng tốt như nhau, cũng không thật sự biết rõ cho lắm.
“Vừa rồi người kia không phải là cục trưởng sao?” Trần Nhiên Nhiên ngơ ngác nhìn Tử Ngâm, trên mặt có chút không tin.
“Ông ta là cục trưởng cục thuế.
Quản lí của các cô đang ở bên kia gọi cô kìa”, Tử Ngâm đột nhiện chỉ Vương quản lí đang đứng ở quầy Bar.
“Mình đi trước”, Trần Nhiên Nhiên nói xong liền xoay người rời đi.
“Tử Ngâm, lá gan cậu thật lớn, không sợ chuốc hoạ vào thân sao?”, Lục Mai còn lo lắng chuyện vừa rồi, lần sau thật sự không dám cùng cô đi đến nơi này, Tử Ngâm liều lĩnh, chuyện gì cũng dám làm.
Người nào cũng dám chọc, cô vừa rồi trong lòng đều trông ngóng về nhà.
“Không sao đâu, người đó mình đã gặp vài lần, nể mặt mũi của ba mình ông ta cũng không làm gì đâu”, Tử Ngâm uống một ngụm rượu trong ly, nhìn đám người mập mạp họ Lưu.
Ai ngờ một người đàn ông bên cạnh Lưu mập mạp vào lúc này lại đứng lên đi về phía các cô.
Lục Mai lo lắng lại bắt đầu dâng lên.
“Diệp tiểu thư, Lưu cục trưởng muốn mời cô qua uống một chén”, người đàn ông nọ nói với Tử Ngâm.
“Được”, Tử Ngâm nói xong thì nhìn Lục Mai bảo cô không nên có hành động gì rồi tự mình đi theo hắn đến bàn của bọn họ.
Nhìn Tử Ngâm đi tới, Lưu mập mạp cười nói: “Tử Ngâm, khó có được đêm nay gặp cô trong này, mấy người anh em của tôi đều muốn biết cô, ly rượu này là tôi mời cô.
Tử Ngâm, cô cũng nên nể mặt nha”.
Nói xong đưa ly rượu trên bàn đến trước mặt Tử Ngâm.
Nhìn chất lỏng trong ly rượu, Tử Ngâm mỉm cười, tay đang muốn nhận ly rượu lại bị một cánh tay khác chặn lại, ly rượu cũng bị lấy đi.
Tất cả mọi người đều nhìn về người đàn ông lấy ly rượu.
Tử Ngâm cũng quay đầu, hơi có chút giật mình.
“Lưu cục trưởng, Tử Ngâm sẽ không uống rượu, ly rượu này tôi thay cô ấy uống”.
“Húc Kiều”, Lưu mập mạp la lên, cùng với Tử Ngâm đều có chút kinh ngạc vì sự xuất hiện của anh.
“Cám ơn Lưu cục trưởng vì ly rượu này, vài ngày chị tôi kết hôn, đến lúc đó Lưu cục trưởng cũng đừng quên đến uống ly rượu mừng.
Tôi còn có việc nói với Tử Ngâm, chúng tôi đi trước đây”.
Cũng không chờ Lưu mập mạp trả lời, liền lôi tay Tử Ngâm kéo đi, để lại Lưu mập mạp nhỏ giọng mắng: “Tiểu tử ngươi lần sau sẽ không dễ dàng như vậy”.
“Anh kéo tôi đi đâu? Lục Mai còn ở bên kia”, Tử Ngâm khó hiểu hỏi, không biết Hoàng Húc Kiều phát bệnh thần kinh gì, chỉ cảm thấy tay hắn bỗng nhiên nóng vô cùng”.
Lục Mai thấy hai người tranh chấp, chạy nhanh đến kéo Tử Ngâm ra, lại thất Hoàng Húc Kiều sắc mặt có chút bất thường, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”.
“Chúng ta trước tiên ra khỏi đây đi”, giọng nói Hoàng Húc Kiều lạnh lùng vang lên, trong lòng mắng: “Vương bát đản, dám bỏ thuốc vào trong rượu”.
Tử Ngâm cũng thấy anh bất thường, không hỏi gì nữa, cùng anh đi ra khỏi quán Bar.
“Hoàng Húc Kiều, mặt anh sao đỏ vậy?”, ra khỏi quán bar, Tử ngâm nhờ ngọn đèn đường nhìn thấy sắc mặt anh ngày càng đỏ.
Lục Mai lúc trước có nghe nói không ít chuyện ở những nơi này, trong lòng đột nhiên có ý nghĩ không tốt, lấy ra điện thoại gọi Lạc Dương muốn anh đến quán bar đón các cô.
Buông điện thoại, thấy Tử Ngâm lo lắng nhìn Hoàng Húc Kiều, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh uống say?”.
Tử Ngâm càng khó hiểu, vừa rồi giúp cô uống rượu còn tốt sao mà bây giờ lại say, như là nhớ ra cái gì, cô liền khẩn trương hỏi: “Ly rượu kia có vấn đề phải không?”
Hoàng Húc Kiều khoé miệng nhếch lên lạnh lùng cười nhạo, giọng nói cũng vô cùng lạnh nhạt: “Đại tiểu thư không biết hiểm ác đáng sợ, không nên tuỳ tiện đến những nơi này, đêm nay nếu tôi không giúp cô uống ly rượu này, cô liền ở trong tay tên Vương bát đản kia”.
Tử Ngâm không còn u mê nữa, lúc này cũng đã hiểu được lời anh nói có ý tứ gì, rượu kia nhất định là đã bị bỏ thuốc, không nghĩ tới Lưu mập mạp dám xuống tay với cô, lại có thể không sợ baba của cô.
“Vậy thì anh làm sao bây giờ?”, Tử Ngâm lo lắng nhìn Hoàng Húc Kiều, trong lòng vô cùng áy náy.
Hoàng Húc Kiều trong người càng ngày càng cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy cả người nóng rực, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tử Ngâm thì anh hận không thể đem cô ôm vào lòng.
“Anh họ tôi sẽ tới đây ngay, anh ấy ở gần đây”, Lục Mai nóirồi tay sờ trán Hoàng Húc Kiều, nóng doạ người..