Lúc Tử Ngâm đi ở sân thể dục, đặc biệt thu hút ánh mắt xung quanh, có nhiều cặp mắt trực tiếp nhìn cô hoặc là châu đầu ghé tai thì thầm chuyện gì đó.
Cô lơ đãng quay đầu lại, thì thấy Hoàng Húc Kiều không biết khi nào đã đi cách cô không đến năm mươi thước.
Dừng chân lại, cô lẳng lại đứng yên chờ Hoàng Húc Kiều đi đến trước mặt.
Hoàng Húc Kiều không có gì khác lạ, vẫn là dáng vẻ bình thản làm người khác cách xa ngàn dặm, ánh mắt lạnh nhạt không để chuyện gì vào mắt, không để ý tới mọi người.
“Anh đã tốt hơn chưa?”, Tử Ngâm trên mặt hiện lên vẻ áy náy, trong giọng nói thể hiện sự quan tâm.
Hoàng Húc Kiều nhàn nhạt nhìn cô một cái, không dừng bước chân đi về phía trước, Tử Ngâm vội vàng đuổi theo bước chân của anh.
“Cô không sợ trở thành đề tài bình luận sau khi ăn xong của người khác sao?”, Hoàng Húc Kiều hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Dù sao cũng đã trở thành đề tài bàn tán của người khác rồi, tôi còn để ý làm gì, muốn nói như thế nào thì nói như thế ấy là được rồi, ta không xen vào việc nhiều chuyện của các cô ấy”, Tử Ngâm lầu bầu mấy câu.
“Tôi còn lo lắng nữ sinh ái mộ tôi đến lúc đó trong lòng sinh hận đối với cô đó”, Hoàng Húc Kiều sắc mặt dịu xuống, trong giọng nói có chút cân nhắc, thấy bốn phía thỉnh thoảng có ánh mắt nhìn qua.
“Không sao, dù sao tôi hiện tại cái gì cũng không quan tâm, chỉ muốn nói tiếng cám ơn với anh mà thôi, nếu người ái mộ của anh hận tôi hoặc là trả thù tôi, tôi chờ là được rồi”.
“Cô thật sự rất ngây thơ”, Hoàng Húc Kiều không đồng ý nói: “Về sau ít đi quán bar đi, không thích hợp cho nữ sinh như cô đâu”.
Tử Ngâm muốn phản kích lại nhưng mà cũng không nói ra, nghĩ anh tối hôm qua vì mình uống rượu bỏ thuốc nếu không cô hiện tại không biết sẽ như thế nào vì vậy nên trong lòng nói một câu: “Vì cái gì mà cô không thể đi”.
Một ngày lại trôi qua, khắp nơi đều lan truyền chuyện Tử Ngâm và Hoàng Húc Kiều, không ít người còn đuổi theo Tử Ngâm hỏi sự tình là thật hay giả, rốt cuộc chuyện nào mới là thật.
Tử Ngâm không giải thích cũng không xác nhận, chỉ cười mà không nói, mặc cho bọn họ hỏi không ngừng.
“Tử Ngâm, cậu thật hiền lành, để mình đi mắng bọn họ một trận, xem các cô ấy có dám nói hưu nói vượn nữa hay không”, Lục Mai vô cùng bất mãn mà nói với Tử Ngâm.
Tối hôm qua cô đã đem topic kia khoá lại rồi nhưng lại không quản được miệng của mọi người, lòng hiếu kỳ của những người đó thật đáng sợ, nữ sinh ái mộ Hoàng Húc Kiều lại càng căm giận nhìn Tử Ngâm.
“Mai Mai, thanh giả tự thanh, chúng ta không thể kiểm soát bọn họ, mình đã hạ quyết tâm rồi, từ nay về sau chỉ muốn đem tâm trí đặt vào cuộc thi thôi, mình không tin mình không được cái gì”.
“Tử Ngâm, có người tìm bạn”, sau khi tan học, Tử Ngâm đang dọn dẹp sách vở chuẩn bị rời đi, Lục Mai cũng đã đeo túi xách lên vai thì nghe ngoài cửa vang lên giọng nói.
Hai người quay lại nhìn thì thấy một nữ sinh tóc vàng thời thượng đứng ở trước cửa, ánh mắt có chút xem thường nhìn Tử Ngâm.
“Ai tìm tôi?”, Tử Ngâm qua loa hỏi một câu.
“Chúng tôi không rãnh”, Lục Mai nói, nhìn thấy người đó liền cảm giác được đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Cô đi tới rồi sẽ biết”, nữ sinh không thèm để ý tới Lục Mai, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Tử Ngâm, Tử Ngâm nhìn lục Mai rồi nói với cô: “Mai Mai, cậu tới cổng trường chờ mình, xem Lạc Dương có đến không”.
Lại quay sang nữ sinh nói: “Tôi đi theo cô”.
Nói xong cầm túi xách đi ra ngoài.
“Tử Ngâm”, Lục Mai ở phía sau gọi, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng.
Tử Ngâm quay người lại cười động viên rồi theo nữ sinh kia rời đi.
Nữ sinh kia đi trước dẫn đường, đi về phía sân thể dục, Tử Ngâm đi theo phía sau cô ta, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là ai tìm cô, có chuyện gì, bình thường cô cũng không gây thù hằn gì, nếu có người mà oán hận cô thì đó chính là Hoàng Húc Kiều.
Nữ sinh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tử Ngâm, giống như lo lắng cô giữa đường sẽ bỏ chạy.
“Không cần lo lắng tôi sẽ lặng lẽ rời khỏi, chỉ cần chú ý dẫn đường là được rồi”, Tử Ngâm nhàn nhạt nói.
Cô sẽ không cứng rắn với bọn họ, chỉ có ngu ngốc mới làm cho mình lâm vào nguy hiểm mà không tự giải cứu mình, sở dĩ đáp ứng đi cùng với cô ấy gặp người nọ là bởi vì cô biết sớm muộn gì cũng tránh không khỏi, không bằng giải quyết sớm.
Khi thấy nữ sinh phía trước không hề quay mặt lại, cô liền lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn ngắn gọn đi.
.