Hoàng hôn mùa thu có vẻ hơi hiu quạnh, ven đường thỉnh thoảng có lá bị gió thổi xào xạt rơi xuống, làm cho lòng người ta không khỏi luyến tiếc.
Bỗng nhiên, một bóng hình quen thuộc rơi vào tầm mắt của Tử Ngâm.
Cô mở thật to mắt mình, không còn vẻ tươi cười như lúc nãy mà là ưu thương lờ mờ đọng trên mí mắt.
Như là cảm giác được sự ưu thương của cô, Lăng Thần đang chăm chú lái xe bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Tử Ngâm,lúc đó trong lòng khẽ xao động, nhìn theo tầm mắt của cô.
Phía bên kia đường có một người đàn ông nắm tay một cô gái từ siêu thị đi ra, chỉ còn thấy bóng lưng mà thôi.
“Tử Ngâm muốn ăn cái gi?”, anh thản nhiên cười nói, muốn cho cô thoát khỏi đau buồn.
Ánh mắt Lục Mai mang theo thương tiếc nhìn Tử Ngâm, khẽ nắm lấy bàn tay cô, ý bảo cô đừng buồn nữa.
Tử Ngâm thoát khỏi đau buồn, khoé miệng nở ra nụ cười xán lạn, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn ăn đồ cay, càng cay càng tốt”.
"Chúng ta đi ăn lẩu đi”, Lạc Dường cười cởi mở, tăng tốc xe, đi thẳng về phía trước.
Đến một quán lẩu, đi vào bên trong thì đã có người ngồi kín chỗ, một hương vị cay xè xộc vào hơi thở, người bán hàng nhiệt tình đi đến tiếp đón bọn họ.
Chọn một phòng riêng, Lạc Dương giở tấm rèm cửa lên, có thể nhìn ra đài phun nước nhỏ bên ngoài, nước trong suốt không ngừng phun lên, bên cạnh còn có một hòn giả sơn, cỏ dại sinh trưởng trong khe hở cũng không tránh được sự thúc giục tàn của mùa thu, màu xanh đã sớm không còn, một màu vàng trong gió chật vật đung đưa.
Phục vụ mang lẩu nóng hôi hổi tới, Lạc Dương đầu tiên đưa chén cho Tử Ngâm phía trước mặt, tiếp đến đưa chén cho Lục Mai, cuối cùng mới lấy một chén cho mình, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười dịu dàng.
“Tử Ngâm, ngày mai có một cuộc phiên dịch, đến lúc đó cô không ngại đi cùng chứ?”
Tử Ngâm ngạc nhiên.
Cô còn chưa từng chính thức làm công việc phiên dịch, nghe anh nói thì trong lòng dâng lên vui sướng, lại có một chút hồi hộp.
“Tôi làm có được không?”, cô có chút lo lắng hỏi vì nhất định là cô chưa có kinh nghiệm.
Lục Mai cũng vô cùng kích động, cô lúc này không khỏi có chút giận với anh họ.
Văn thơ đối ngẫu của cô cũng khá tốt, trước kia cô luôn quấn quýt anh, muốn anh mang cô đến tham dự công việc phiên dịch nhưng mà lần nào cũng bị anh cự tuyệt.
Bây giờ anh lại hi vọng Tử Ngâm đi theo.
“Không sao đâu”, Lạc Dương cười nhẹ nhàng, xoá đi lo lắng trong lòng Tử Ngâm.
Anh thản nhiên nói: “Đó là bạn của tôi, cô chỉ cần ở bên cạnh chú ý nghe là được rồi, chuyện gì cũng có lần đầu tiên, cô đừng để ý quá”.
“Anh họ, em đây đi cùng được không?”, Lục Mai vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Tử Dương.
“Không được đâu, để Tử Ngâm đi theo giúp việc linh tinh, em đi theo không tốt cho lắm, lần sau được không?”, Lạc Dương nhìn em họ của mình.
Cô trước kia luôn đi theo anh đòi anh mang cô theo nhưng bị anh thẳng thắn từ chối.
Lục Mai chu chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút mất hứng nhìn cái chén trước mặt mình, ánh mắt gắt gao, nhìn chằm chằm cái chén đang chậm rãi bốc lên từng làn khói trắng.
“Mai Mai, đừng nóng giận.
Đồ ăn cậu thích nhất đây”, Tử Ngâm cười , huých Tử Mai đang cúi đầu.
Vừa nghe nói đồ ăn cô thích nhất, cô lập tức ngẩng đầu, quả nhiên gặp một nhân viên phục vụ tên Tam đang bưng hai cái dĩa màu xanh lam từ cửa đi vào
Tử ngâm nhịn không được mà nuốt nước miếng, ánh mắt sáng rực nhìn một bàn đầy thức ăn, hương vi từ nồi lẩu bay ra càng ngày càng đậm, thịt bò hoà với gia vị làm cho nước lẩu nhuốm đỏ.
Lạc Dương cầm đũa nhẹ nhàng trộn nồi lẩu, nhìn hai cô gái ánh mắt toả sáng, chiều chuộng nói: “Ăn đi, nếm thử trước xem mùi vị thịt bò như thế nào”, nói xong gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén của Lục Mai.
“Ăn nhiều một chút.
Lần sau có dịp thì anh lại dẫn em đi ăn nữa”.
“Đây là do anh nói nha, đã đáp ứng em thì phải làm được nha”, Lục Mai mắt dán vào chén thịt, miệng lại nhắc nhở Lục Dương.
“Được.
Tử Ngâm, cô cũng ăn nhiều một chút, philê cá ở đây vừa mềm vừa trơn bóng, hương vị đúng là vô cùng ngon”.
Nói xong thì gắp cho Tử Ngâm một miếng.
“Thật sự rất ngon”, Tử Ngâm ăn vào một miếng thịt bò xong thì nói.
Lạc Dương đã cho không ít thức ăn khác vào trong nồi.