Tử Ngâm cười giơ giơ điện thoại trong tay nói với Lục Mai ở đối diện: “Thế nào, Mai Mai, cậu không phải có hứng thú với Hoàng Húc Kiều sao? Muốn đi cùng hay không?”.
Lục Mai hung hăng trừng mắt liếc cô một cái.
Trong nháy mắt lại thay đổi, trong giọng nói mơ hồ vẻ nịnh nọt: “Tử Ngâm, chúng ta là chị em tốt mà, mình đương nhiên phải đi cùng cậu rồi, nếu không làm sao ăn nói với anh họ mình”.
Thấy mục đích của mình đã đạt được thì Tử Ngâm trong lòng ngầm vui mừng, lôi Lục Mai cùng đi về phía phòng học.
Mới vừa đến cổng trường thì thấy Lăng Thần vẻ mặt tươi cười đứng ở đó vẫy tay gọi các cô.
Tử Ngâm nhìn Lục Mai rồi đi về phía anh.
“Lại tới đón Trần Nhiên Nhiên sao?”, Tử Ngâm làm cho bản thân cười tự nhiên vô vị, dồn hết ưu phiền trong lòng xuống, giọng nói nghe có vẻ đơn giản chỉ là vui sướng.
Lăng Thần lộ ra nụ cười mê người rồi vui vẻ nói: “Anh tới đón em, lên xe đi”.
Tử Ngâm trong lòng nháy mắt nở hoa, sau cơn mưa rốt cuộc đã thấy cầu vồng rực rỡ, trong lòng thầm vui mừng.
“Tử Ngâm”, thanh âm của Lục Mai đem cô quay về hiện thực, Lục Mai ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cậu không phải hẹn với Hoàng Húc Kiều rồi sao?”.
Tử Ngâm mắt đảo một vòng rồi kéo Lục Mai ở bên cạnh đi rồi thấp giọng nói: “Mai Mai, tối nay cậu giúp mình đến nơi hẹn đi, nhớ rõ giúp mình đền đáp Hoàng Húc Kiều cho tốt, đây cũng là một cơ hội để tiếp cận anh ấy, đừng tưởng rằng tâm tư này của cậu mình không đoán ra được.”, nói xong nhìn về phía Lục Mai bằng ánh mắt chứa đựng ý nghĩ sâu xa .
“Tử Ngâm, nhưng mà...”, Lục Mai có chút do dự nhưng Tử Ngâm không cho cô cơ hội chần chừ nói: “Việc này kính nhờ cậu, Mai Mai”, nói xong thì quay người đi về phía Lăng Thần.
“Lên xe đi.”, Lăng Thần cười rồi mở cửa xe cho cô ngồi vào trong xe rồi bản thân mới đi qua bên kia ngồi vào.
Tử Ngâm bình tĩnh nhìn anh, mấy ngày nay không gặp, nỗi nhớ anh trong cô như biển sâu, sóng cả cuồn cuộn, trong chốc lát tình ý không giữ lại chút nào hiện lên trong đáy mắt.
Lăng Thần hơi nao lòng, khẽ ho nhẹ rồi mở miệng hỏi: “Mấy ngày nay bận rộn nhiều việc sao? Việc chuẩn bị cho cuộc thi như thế nào rồi?”.
Tử Ngâm không thu hồi ánh mắt của mình, vẫn bình tĩnh nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh với cặp mắt mê man.
Vui vẻ nói: “Không có vấn đề gì đâu, em tin tưởng có thể thắng Trần Nhiên Nhiên của anh nha”.
“Tốt lắm, anh chúc em may mắn.
Hôm nay chúng ta không nói chuyện đó nữa, anh mang em đi chơi vui vẻ một chút để thư giãn được không nào?”.
“Được”, Tử Ngâm trong lòng chảy qua một dòng nước ấm áp.
Ngoài cửa sổ thu ý dần dần đậm, ngẫu nhiên còn có lá vàng rơi xuống.
Hoàng Húc Kiều đã đến Không Tịch Mịch từ sớm, Tử Ngâm gọi điện thoại cho anh mời anh ăn cơm còn nói đến quán bar Không tịch mịch, anh như thế nào không biết tâm tư của cô là vì mượn cơ hội lần này để tìm Lăng Thần mà thôi.
Khắp trường đều đồn đại xôn xao như thế thì sao anh lại không nghe được.
Khoé miệng gợn lên một chút trào phúng lạnh lùng, cầm lấy ly rượu trên bàn uống một ngụm xong lại ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa, bất chợt bắt gặp một cô gái nhìn quen mắt từ cửa đi vào, nhìn trái phải xung quanh khi thấy anh thì mỉm cười rồi đi về phía anh.
“Hoàng Húc Kiều, còn nhớ tôi không? Tôi là bạn học của Tử Ngâm, tôi tên là Lục Mai, chúng ta đã từng gặp qua”.
Hoàng Húc Kiều không nhớ kĩ người khác giới, đối với những cô gái đã gặp anh không đưa vào trí nhớ, lúc cô nói lai lịch của bản thân và tên thì anh mới mơ hồ nhớ tới cô gái tối đó nhưng mà lúc đó lực chú ý đều đặt trên người Tử Ngâm nên không để ý đến sự tồn tại của Lục Mai.
Ánh mắt anh lại nhìn ra phía trước cửa, trên mặt thần sắc lại trầm xuống, giọng nói càng thêm lạnh nhạt: “Cô tới nơi này là vì cái gì? Tử Ngâm đâu, cô ấy nói mời tôi ăn cơm tại sao lại không đến?”.
Lục Mai bị anh hỏi á khẩu không trả lời được, những lời muốn nói trong lòng bỗng dưng bay đi đâu mất, vừa thấy anh thì tim liền đập mạnh, lúng túng không biết nói như thế nào cho phải.
“Tử Ngâm.
Ừ, Tử Ngâm cô ấy tạm thời có việc nên không thể đến nhưng cô ấy dặn dò tôi nhất định phải cảm tạ anh cho tốt”.
Lục Mai có chút lộn xộn nói ra những gì mình muốn nói.
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, Hoàng Húc Kiều thản nhiên nói: “Nếu cô ấy không có thời gian thì quên đi, cô là con gái nơi như vậy không tốt đâu, tôi đưa cô về”.
Nói xong thì đứng lên đi về cửa không hề nhìn Lục Mai
“Ôi, Hoàng Húc Kiều anh chờ tôi một chút.”, Lục Mai thấy Hoàng Húc Kiều đã đi đến cửa thì vội vàng lên tiếng gọi.