Lâm Na lẳng lặng ngồi ở chỗ kia nhìn Lạc Dương từ cửa bước vào.
Anh mặc một cái áo len và một cái quần sáng màu, chân mang giày thể thao, đây là Lạc Dương ánh mặt trời, dịu dàng, giản dị, phóng khoáng.
Không có đủ từ để miêu tả sự phóng khoáng và tuấn tú của anh, người khiêm tốn lịch sự.
Thật là cô đối với anh vừa yêu vừa hận, yêu càng sâu thì hận càng mãnh liệt, nếu không thì giờ phút này trong lòng cô sẽ không mâu thuẫn đan xen như vậy.
Lạc Dương vẻ mặt thản nhiên, khoé miệng lộ ra nụ cười như có như không với Lâm Na.
Anh vốn không muốn đến nơi hẹn nhưng mà lời nói của Lâm Na thật kiên quyết làm cho anh trong tình huống này không thể không tình nguyện mà đến gặp cô.
“Lạc Dương, anh đã đến rồi!”, giọng nói của Lâm Na thật dễ nghe, dịu dàng êm dịu mà tinh tế, loại thanh âm này làm cho đàn ông không khỏi động tâm.
Lạc Dương cười ảm đạm, ngồi xuống đối diện cô, người phục vụ liền đi tới.
Lâm Na khẽ cười, nói tên vài món ăn cho người phục vụ, đều là những món bình thường Lạc Dương thích ăn.
“Lâm Na, cô tội gì phải như vậy?:, Lạc Dương trong giọng nói nhàn nhạt không đành lòng.
“Nhưng mà em làm cái gì anh cũng không để vào mắt, càng không nói đến lòng của anh”, Lâm Na mở miệng nói xa xôi: “Từng có lúc em nghĩ anh không phải không yêu em mà là anh không hiểu yêu một cô gái là như thế nào.
Nhưng mà em đã lầm rồi, Lạc Dương, Tử Ngâm kia có gì đặc biệt để anh tốt với cô ấy như vậy, không giống anh thường ngày”.
Nhìn đáy mắt cô không chút gì che dấu tình yêu, yêu cùng đau thương đan xen làm cho giọng nói của cô có chút gay gắt.
“Lâm Na, tôi thật có lỗi với cô, tôi không dễ dáng nói yêu người nếu tôi trái lương tâm mà cùng một chỗ với cô thì càng làm tổn thương cô mà thôi.
Cô cũng không nhất định là còn yêu tôi, chính là vì sự kiêu ngạo của cô không phép tôi cự tuyệt cô nên mới không có thể buông tay.
Cô cẩn thận suy nghĩ lại đi, tình cảm Tiếu Dân đối với cô như thế nào, cô cùng với cậu ấy bên nhau không phải vui vẻ hơn sao? Không cần suy nghĩ miên man nữa, Tiếu Dân là một người đàn ông khó kiếm, đáng để cô phó thác cả đời”.
Lạc Dương ánh mắt vô cùng thành khẩn, lời nói chất chứa sự chân thành, nhưng điều Lâm Na muốn không phải như thế.
Tiếu Dân tốt với cô lắm nhưng đó không phải là điều cô muốn, lòng cô vẫn yêu Lạc Dương, từ đầu cho cuối đều như vậy.
Ngẫm nghĩ cho kỹ thì đã như vậy nhiều năm, Lạc Dương chưa bao giờ cho cô hy vọng, trong lòng cô không thể không có chút căm giận.
“Lạc Dương, em chỉ muốn anh ở cùng em một đêm thôi, em sẽ lập tức kết hôn với Tiếu Dân, về sau sẽ không bao giờ quấy rầy nữa được không?”, Lâm Na vứt bỏ sự kiêu hãnh của bản thân, ăn nói khép nép với anh, mắt thì đau khổ cầu xin.
Lạc Dương mặt biến sắc, trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Lâm Na, đừng để tôi khinh thường cô.
Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước.”
Nói xong thì đứng dậy rời đi.
Lâm Na thấy anh vừa thấy anh đi thì vội vàng nói: “Nếu bây giờ anh rời khỏi, em liền lập tức chia tay với Tiếu Dân.”
Lạc Dương vừa mới đứng lên nghe được lời của cô nói thì khoé miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cười đến vân đạm phong khinh (1), căn bản là dáng vẻ vô tình làm cho Lâm Na trong lòng ngẩn ngơ, không khỏi có phần chột dạ.
(1): Vân đạm phong khinh – chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi
“Lâm Na, cô hãy nghe cho kỹ, đừng làm tổn thường người yêu của cô, lại càng không nên lưu luyến người không yêu cô.
Nếu cô cố ý chia tay với Tiếu Dân mà không phải tổ chức đám cưới như cô nói, tôi cũng không thể nói gì hơn nhưng đến lúc đó người hối hận chính là bản thân cô.”
Nói xong thì không hề đứng lại mà xoay người rời đi.
Lâm Na nhìn anh tuyệt tình quyết rời đi thì đau đớn không thở được, nước mắt rơi xuống hai má, trong lòng hận ý lại càng kích thích thần kinh của cô.
Trong đầu không ngừng vang lên một cái tên: “Tử Ngâm”.
Gắt gao cắn môi, thấp giọng nói một câu: “Lạc Dương, anh sẽ hối hận, tôi không chiếm được thì người khác cũng không thể nào có được”.
Lăng Thần mang Tử Ngâm đi chơi trò chơi, ngồi lên ngựa gỗ xoay tròn, tàu lượn siêu tốc, chơi đủ loại trò chơi.
Tử Ngâm liên tục cười vui vẻ, Lăng Thần lúc trước mỗi lần cùng cô chơi trò chơi đều cưng chiều mặc cho cô đùa giỡn.
Hoàng hôn đã sớm buông xuống, sắc trời dần dần tối, khu trò chơi cũng tới lúc đóng cửa, Tử Ngâm còn chưa muốn nghỉ.
Hai người ra khỏi khu trò chơi, Tử Ngâm vui vẻ như con chim nhỏ, hưng phấn mà nói: “Lăng Thần, cám ơn anh dẫn em đến nơi này.
Em đã lâu không chơi đùa như vậy.”
Lăng Thần nhìn cô vẻ mặt đơn thuần vui vẻ thì tươi cười rạng rỡ: “Nên trở về nhà rồi, chú Hiệp và dì Vu nhất định đang chờ em về nhà ăn bánh kem.”
“A!”, Tử Ngâm khẽ thét lên, suy nghi bay biến đi, một lúc sau mới bừng tỉnh lại nói: “Hôm nay là sinh nhật em, sao em lại quên mất chứ.”
Lăng Thần véo nhẹ mũi cô một cái, giọng nói ân cần: “Em năm nào cũng không nhớ được sinh nhật mình, anh cũng không cảm thấy có gì khó hiểu”.
Ngượng ngùng sờ sờ mũi, Tử Ngâm bước nhanh để đuổi kịp bước chân của anh hỏi: “Ngày mai không phải sinh nhật của anh sao?”
Lăng Thần lớn hơn cô ba tuổi, sinh nhật sau cô một ngày, cô không nhớ được sinh nhật của mình chính là biết sinh nhật mình qua sinh nhật Lăng Thần..