Nước mắt lại rơi thật nhiều nhưng anh lại đối xử hờ hững.
Ngọn đèn cũng mờ nhạt khi anh cất bước đi xa.
Xe chậm rãi chạy về nhà, Tử Ngâm lại không kìm được mà nghĩ đến tình cảnh Lăng Thần và Trần Nhiên Nhiên ở cạnh nhau.
Khẽ lắc đầu, xua đi những suy nghĩ trong tâm trí rồi quay đầu nhìn về phía Lạc Dương đang thong thả lái xe, gương mặt anh rất bình tĩnh, khoé miệng của anh tuy không nở nụ cười nhưng nhìn lại rất ôn hoà, điều này làm cho đáy lòng cô dễ chịu hơn một chút.
“Lạc Dương, tối nay cảm ơn anh, đã làm phiền anh đi một chuyến rồi” -cô cười và nói với anh.
“Tử Ngâm, sao cô lại khách sáo như vậy?” Lạc Dương khẽ cười ra tiếng, không chút để ý mà nhìn về phía Tử Ngâm, cười nói: “Nếu thật sự muốn cám ơn tôi như cô nói thì đừng buồn nữa, về nhà ngủ một giấc thật ngon đi.”
Đang nói chuyện thì tới dưới nhà Tử Ngâm rồi, Lạc Dương dừng xe lại từ từ, ánh mắt dịu dàng nói với cô: “Ngày mai là ngày vui của chú cô, đừng xuất hiện với bộ dạng gấu trúc nha.”
“Anh chờ đó mà xem đi, nếu là gấu trúc thì cũng là anh mà thôi.” Tử Ngâm nói xong thì cầm lấy túi ở ghế xe rồi cầm tay vịn cửa mở cửa xe đi xuống, dùng một ít sức đóng cửa xe vang lên cạch một tiếng.
“Cô nhẹ tay một chút, đừng làm hư cửa xe đó.” Giọng nói Lạc Dương ở phía sau vang lên thì cô đã đi đến hành lang.
Tử Ngâm xách túi mất mác đi lên lầu, một mặt chỉnh đốn lại tâm trạng của mình vì cô không muốn mẹ cô thấy cô khổ sở.
Về tới nhà thì thấy mẹ cô đạng ngồi ở phòng khách xem TV, cô thu hồi lại sự thương tâm của mình và đi đến trước mặt mẹ mình, đem túi ném lên trên sô pha, cười và nói: “Mẹ, ba con đâu rồi? Chưa về nhà hả mẹ?”
Vu Lệ cười dịu dàng, kéo Tử Ngâm sang ngồi bên cạnh, khẽ nói: “Ba con đến nhà tiểu Thần, chắc là uống rượu với chú Lăng của con.”
“Ừm.” nghe thấy tên Lăng Thần, trên mi Tử Ngâm lại hiện ra sự đau buồn, nói với mẹ mình: “Con về phòng trước đây.”
“Tử Ngâm, mua đồ gì vậy? Đem đến mẹ xem với.” Vu Lệ giả vờ như không thấy sự mất mác của cô, cười và cầm lấy cái túi trên sô pha, lấy quần áo bên trong túi ra.”
Một cái là kiểu dáng lưu hành năm nay, màu sắc cũng là màu Tử Ngâm thích.
Bà thích nhìn Tử Ngâm ăn mặc xinh đẹp và tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân và đó cũng là cách ăn mặc mà Tử Ngâm vô cùng ưa thích, không giống như những cô gái khác chạy đua hàng hiệu linh tinh.”
“Tử Ngâm, bộ đồ này thật hợp với con.” Vu Lệ vừa nói vừa đem quần áo cất vào túi.
Ở ngoài vang lên âm thanh mở cửa rất nhỏ, Hiệp Minh từ bên ngoài đi vào trong.
Tử Ngâm lập tức đến đón, tươi cười rạng rỡ và kéo kéo ba mình hỏi: “Ba, ba đi đâu vậy? Sao về trễ vậy? Mẹ và con đang đợi ba về đó.”
“Ừ, Tử Ngâm chờ ba có chuyện gì hay sao?” Hiệp Minh trên mặt nở nụ cười, ôn hoà nhìn Tử Ngâm trước mặt, đi theo cô đến ghế sô pha.
“Ba, ba uống rượu phải không?” Tử Ngâm quan sát ông thấy mặt ông hơi đỏ cho nên lo lắng hỏi.
Hiệp Minh vừa ngồi xuống ghế sô pha thì Tử Ngâm lập tức mang đến cho ông một ly nước rồi nhẹ nhàng nói: “Ba, uống một chút nước ấm đi.
Ba nhất định là khát rồi.”
Tử Ngâm trưởng thành rồi nên chăm sóc ông.
Hiệp Minh hài lòng nhận nước cô đưa qua, ngẩng đầu uống một hớp.
Đem cái ly đặt trước mặt, thản nhiên nói: “Ba tối nay đến nhà của tiểu Thần, cùng uống rượu với ba nó.
Vô tình uống hơi nhiều.”
Tử Ngâm đang chơi đùa ngón tay thì ngẩng đầu lên nhìn Hiệp Minh lơ đãng hỏi: “Lăng Thần có ở nhà sao?”
Hiệp Minh có chút men say cho nên dựa người vào sô pha, Vu Lệ nhẹ nhàng bóp vai cho ông, ánh mắt dịu dàng nhìn ông.
“Tiểu Thần vừa mới ở nhà nghe điện thoại xong thì vội vàng đi khỏi.
Tử Ngâm, không phải con gọi điện thoại hay sao? Ba hình như nghe được nó gọi tên con lúc điện thoại.”
Tử Ngâm trong lòng hơi giật mình, trên mặt vẫn cười như cũ, mở miệng nói: “Con và Hoàng Húc Kiều đi với nhau, vừa mới trở về ạ.”
“À đúng rồi, ba cũng quên mất.
Hoàng Húc Kiều cùng con đi sắm quần áo, có vừa lòng không?” Hiệp Minh nói xong thì nhìn cái túi trên sô pha: “Chính là cái này sao?”
“Đúng vậy, thưa ba mẹ con về phòng trước.” Tử Ngâm nói xong thì đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Tử Ngâm, mang quần áo về phòng đi.” Giọng nói Vu Lệ vang lên ở bên cạnh, Tử Ngâm quay người lại cầm lấy túi mang về phòng.
Lăng Thần cũng không dẫn Trần Nhiên Nhiên về nhà mà đem cô đến nhà ủa anh.
Anh rất ít khi ở nhà mà thường xuyên ở bên ngoài cho nên có mua căn nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách.
Người Trần Nhiên Nhiên càng ngày càng nóng, tay cũng càng trở nên không thành thật, siết chặt tay anh, không ngừng tìm kiếm tư thế ngủ thoải mái trên người anh.
Chẳng qua mang cô lên lầu làm cho anh mất rất nhiều sức lực, thật vất vả ôm cô mang vào phòng, dịu dàng đem cô dặt trên giường, đang chuẩn bị đứng lên rời khỏi thì bị tay của Trần Nhiên Nhiên được anh gỡ ra kéo trở về, gắt gao ôm cổ của anh, giọng nói trầm và khó chịu nói: “Lăng Thần, đừng đi.”
Lòng Lăng Thần khẽ run lên, tâm trí trở nên nóng bỏng, hô hấp có chút không ổn định, cố gắng khống chế chính mình mà dịu dàng nói: “Nhiên Nhiên, anh không đi, trước tiên cởi giày của em có được hay không?”
Trần Nhiên Nhiên cũng không có trợn tròn mắt mà sắc mặt cô chỉ ửng đỏ, gấp rút tìm kiếm đôi môi hơi lạnh của anh, hôn lên thật sâu..