Cuộc thi sắp xếp từ trên xuống dưới thì Tử Ngâm số thứ tự hai mươi, Hoàng Húc Kiều số một, Trần Nhiên Nhiên số tiếp theo Tử Ngâm, số hai mươi mốt.
Tử Ngâm hơi khẩn trương một chút vì dù sao lần này trong trường đã truyền miệng rất huyên náo rồi, rất nhiều người đặt cược trên mạng.
Hoàng Húc Kiều là được xem trọng nhất, mà Tử Ngâm và Trần Nhiên Nhiên sở dĩ trở thành tiêu điểm lần này mấu chốt chính là do sự tồn tại của Lăng Thần.
Mọi người ai cũng muốn thấy Lăng Thần một chút rằng anh sẽ giúp thanh mai trúc mã của mình hay là giúp bạn gái của mình.
Về sau thì Lạc Dương mỗi ngày đều đến trước cổng trường đón Lục Mai và Tử Ngâm càng làm cho tiêu điểm này trở nên nóng thêm.
Rất nhiều người đã thấy Lạc Dương trên tạp chí, luật sư Lạc đại danh đỉnh đỉnh, làm cho Tử Ngâm không lộ ra tên tuổi cũng khó khăn.
Sáng sớm, Lạc Dương đến đón Tử Ngâm, mua bữa sáng nóng hổi cho cô, sợ cô vì căng thẳng mà thức dậy quá sớm rồi lại không muốn ăn bữa sáng.
Qủa nhiên như anh suy nghĩ, Tử Ngâm buổi sáng không ăn sáng ở nhà, cô không phải thức dậy quá sớm mà là tối hôm qua bị mất ngủ.
Hôm nay thức dậy muộn quá, khi Lạc Dương gọi điện thoại tới thì cô mới từ trên giường ngồi dậy.
“Tử Ngâm, có ăn sáng chưa? Tôi mang cho cô bánh bao và sữa đậu nành này, cô tranh thủ còn nóng ăn đi.”
Lạc Dương cười ấm áp và thản nhiên không hiểu sao lại hoà tan được những căng thẳng trong lòng Tử Ngâm.
“Lạc Dương, cám ơn anh.
Tôi thật ra chưa ăn bữa sáng.
Tối hôm qua thức cả đêm.
Hôm nay buổi sáng ngủ không dậy, nếu không có mẹ gọi tôi thì tôi bây giờ còn ở trong mơ đấy.”
“Tử Ngâm, cô không cần suy nghĩ nhiều đâu, đem nó trở thành ôn tập bình thường là được, đừng bị bảng xếp hạng ám ảnh, đây là một lần rèn luyện, biết không?” Lạc Dương nói xong thì khởi động xe từ từ chạy đi.
“Lạc Dương, tôi tưởng tượng đến nhiều người chú ý đến như vậy thì trong lòng liền không kiềm được lo lắng, nhưng mà anh yên tâm đi, tôi nhất định có thể vào được Top 3.” Nói xong lời cuối cùng thì Tử Ngâm đã tự tin cười lên, ánh mắt sáng ngời làm cho Lạc Dương nhìn thấy có phần ngây ngốc.
Vừa tới cổng trường thì chỉ thấy xe Lăng Thần đậu ở đó, Trần Nhiên Nhiên và Lăng Thần vừa bước xuống xe.
Trần Nhiên Nhiên mặc một cái áo len màu vàng, gương mặt xinh đẹp tươi cười nhìn Lăng Thần.
Tay mở cửa xe của Tử Ngâm ngừng lại, Lạc Dương nương theo ánh mắt của cô nhìn sang thì thấy Lăng Thần cầm tay Trần Nhiên Nhiên đi vào trường.
Anh lặng lẽ xuống xe rồi đi sang bên kia mở cửa xe cho Tử Ngâm, cười nói: “Tử Ngâm, xuống xe đi.”
Lăng Thần và Trần Nhiên Nhiên cũng không nhìn thấy Tử Ngâm.
Hai người thân mật đi vào trường, chỉ để lại bóng lưng dựa vào nhau.
Tử Ngâm hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía Lạc Dương, lưỡng lự hỏi: “Lạc Dương, anh có thể cùng tôi, xem hết cuộc thi này không?”
Lạc Dương dịu dàng nhìn cô, sau đó khoé miệng cong lên, nở ra một nụ cười trấn an, thoải mái nói: “Đương nhiên có thể, tôi hôm nay vốn không tính là sẽ rời đi, còn chờ cô mời tôi ăn cơm đấy.”
Không biết vì sao khi nghe anh nói như vậy thì trong lòng Tử Ngâm lại cảm động, mũi cay xè, có cái loại cảm giác xúc động muốn khóc.
Cô cực lực áp chế loại cảm giác này của bản thân, nở nụ cười trả lời: “Tôi nhất định có thể.”
Lục Mai làm việc bên hậu cần, sáng sớm phải đi chuẩn bị những hạng mục liên quan đến công việc, nhìn thấy Lạc Dương và Tử Ngâm lúc nà đi ra, Lục Mai giật mình mở to hai mắt nhìn anh họ giống như nhìn quái vật, sau đó la lên: “Anh họ, anh hôm nay không cần đi làm hay sao?”
Lạc Dương khẽ cười, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên người Tử Ngâm và trả lời câu hỏi của Lục Mai: “Anh hôm nay đặc biệt đến xem Tử Ngâm hùng biện, muốn xem người thầy như anh dạy dỗ đệ tử thực lực như thế nào.”
Lục Mai nhìn anh khó hiểu, tối hôm qua không nghe anh nói rằng hôm nay sẽ đi xem hung biện, sao hôm nay lại nói là đã chuẩn bị tốt rồi vậy?
“Tử Ngâm.” Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, người Tử Ngâm khẽ run lên, chậm rãi quay đầu lại, Lăng Thần và Trần Nhiên Nhiên vai kề vai cùng đi về phía cô: “Chuẩn bị tốt không? Đừng lo lắng nha.”
Lăng Thần khoé miệng cong lên, cười và nói với Tử Ngâm.
Tử Ngâm theo bản năng nhìn về phía Lạc Dương, thấy anh thản nhiên cười dịu dàng, trên mặt cũng nở nụ cười sáng lạn, nhẹ nhàng trả lời: “Em tin tưởng bản thân mình.”.