Tử Ngâm dù sao cũng còn quá nhỏ không thể nào đối phó được với Trầm Phi Phi khéo đưa đẩy, ánh mắt nhìn về phía Lạc Dương cầu cứu.
Lạc Dương nhận được ánh mắt cầu cứu của Tử Ngâm thì nở một nụ cười nhạt và nói với Trầm Phi Phi: “Mẹ, chuyện tình cảm của con không cần mẹ quan tâm.
Mai Mai bây giờ đang ở đây rồi mà mẹ còn sợ không có người chăm sóc con hay sao?”
Tử Ngâm cũng không có khả năng ngay cả một lời cũng không nói, thấy Trầm Phi Phi nói nhiều như vậy thì cô lại càng chột dạ và áy náy thêm.Khi nghe thấy sự dịu dàng trong lời nói của Lạc Dương thì nhịn không được mà mở miệng: “Bác, bác yên tâm đi.
Con có thời gian sẽ đến thăm Lạc Dương nhưng mà bác cũng phải chú ý đến cơ thể mình, cảm cúm cũng không thể xem thường đâu.”
Trầm Phi Phi thấy Tử Ngâm dễ dàng tin tưởng bà, muốn bà chú ý đến thân thể của mình, khi nói chuyện thì vẻ mặt của cô rất kính trọng, cười không được tự nhiên như vậy thì làm cho lòng bà như nở hoa vậy.
Biểu tình này của Tử Ngâm làm bà vô cùng thích, làm bà vui vẻ hơn Lâm Na sắc sảo và lõi đời kia.
Bà vốn là hồ ly gian xảo nên bây giờ gặp được Tử Ngâm trong sang đáng yêu thì tất nhiên là vô cùng thích thú.
“Tử Ngâm, cháu thật làm bác bối rối.
Bác cảm ơn con đã đồng ý chăm sóc cho Lạc Dương.” Nói xong thì bà lại nhìn quay đầu nhìn về phía Lạc Dương, miệng bất mãn nói: “Lúc trước thật không nên sinh con ra, thà đem con đổi lấy một đứa con gái nuôi thì mẹ cũng không lo lắng như bây giờ.
Xem Tử Ngâm người ta thân thiết như thế này này.
Tử Ngâm nếu không thì con làm con gái nuôi của bác đi, được chứ?”
Nói xong lời cuối cùng thì bà cơ hồ vui sướng muốn hoa chân múa tay, không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của người kế bên.
Lạc Dương vừa nghe bà nói như vậy xong thì ánh mắt nhìn về phía Tử Ngâm mà không chú ý đến anh mắt vụng trộm nhìn anh đầy mưu kế của Trầm Phi Phi, sau đó mở miệng nói: “Mẹ, mẹ lần nào gặp cô gái nào cũng đều muốn nhận làm con nuôi không thấy mệt hay sao?” nói xong thì anh khẽ giật giật chân rồi phát ra một tiếng kêu chao ôi.
Tử Ngâm sợ đến mức cuống quýt bước tới hai bước lo lắng hỏi: “Lạc Dương, anh làm sao vậy? Anh đừng cử động nha.”
Trầm Phi Phi cũng cả kinh, nhìn thấy vẻ mặt Lạc Dương hơi đau đớn thì bà quay đầu nhìn Lạc Thanh Minh bên cạnh: “Thanh Minh, anh mau chạy đi gọi điện thoại để bác sĩ Lưu tới xem nhanh đi.
Hình như chân Lạc Dương thật sự rất nghiêm trọng phải không?”
Lúc này thì Lục Mai đi từ trong toilet ra, thấy Tử Ngâm lo lắng ngồi xổm trước mặt Lạc Dương và quên rằng ba mẹ anh đang ở trước mặt thì cô chỉ có thể đứng lặng ở đó, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lạc Thanh Minh khoé miệng chợt mỉm cười, ánh mắt sắc bén đảo qua Lạc Dương, thật ra trong tận đáy lòng mình, ông hiểu đứa con của ông ở bên ngoài lịch sự tao nhã, đối xử với mọi người cũng thân thiết và ân cần nhưng mà thật ra lại không như vậy cho nên ông thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi, hai ngày nữa lại đến thăm Tiểu Dương.”
Trầm Phi Phi nhìn thấy Tử Ngâm chính là vẻ mặt lo lắng nhìn Lạc Dương mà Lạc Dương thì ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào mắt cô như muốn nói lời an ủi cô là anh không có chuyện gì.
Bà rốt cuộc không quấy rối nữa mà cười nói: “Dương Nhi, mẹ và ba con đi trước, con không được tuỳ ý lộn xộn biết không.
Có chuyện gì thì bảo Lục Mai làm giúp con.
Tử Ngâm hôm nào bác mời con đi ăn cơm nha.”
Tử Ngâm liên tục gật đầu và cười, tiễn bước Lạc Thanh Minh và Trầm Phi Phi.
Lục Mai thì không dám nhìn thẳng vào mắt Lạc Thanh Minh mà chỉ cười theo: “Dượng hai, dì hai, hai người yên tâm đi.
Con sẽ chăm sóc anh họ thật tốt mà.”
Khi hai người trở về phòng khách thì thấy Lạc Dương đang khép hờ mắt, trên gương mặt có vẻ yên lặng.
Tử Ngâm ánh mắt nhìn thấy chân anh không thể đi lại thì trong lòng càng thêm áy náy rất nhiều.
“Lạc Dương, anh tỉnh dậy đi, lên giường ngủ được hay không? Như thế này thì sẽ bị cảm mất.” Tử Ngâm ngồi xổm trước xe lăn, ánh mắt lo lắng nhìn Lạc Dương.
Khi thấy anh chậm rãi mở mắt ra thì cô lập tức nở một nụ cười quan tâm: “Để bọn em đỡ anh lên giường ngủ.”
“Đúng rồi đó anh họ, anh tối hôm qua nhất định là không nghỉ ngơi đủ.
Anh trước tiên lên giường ngủ một lát đi.
Em và Tử Ngâm đi ra ngoài mua một ít vật dụng hằng ngày.” Lục Mai nói xong thì bước đến và giúp Tử Ngâm, mỗi người đỡ một cánh tay của Lạc Dương.
Lạc Dương hai chân không phải không cử động được.
Anh có thể đạp chân trái xuống đất và nâng chân phải lên.
Tử Ngâm và Lục Mai thì ở đây đỡ anh nằm xuống giường.
Anh thật sự rất mệt mỏi.
Tối hôm qua bởi vì đau nên không có cảm giác buồn ngủ.
Hơn nữa đầu anh cũng bị va chạm mạnh một chút mặc dù là trong khi hôn mê đã tỉnh lại nhưng mà vẫn đau ê ẩm.
Buổi sáng hôm nay thì ở bệnh viện ứng phó với ba mẹ của Tử Ngâm rồi mà hiện tại cũng vừa sắp xếp ổn thoả với ba mẹ nên lúc này yên tĩnh lại một chút thì thấy thật mệt mỏi không thể chịu nổi, thầm có cảm giác muốn ngủ thật nhiều.
Thật ra ba mẹ anh cũng không phải người bất kể đạo lý mà đúng ra họ rất hay giảng đạo lý cho nên anh ngược lại không biết đối xử như thế nào.
Với Tử Ngâm, anh luôn luôn thật cẩn thận, không dám trực tiếp, cũng không dám cầm tay cô.
Mỗi lần cô rơi nước mắt trước mặt anh đều làm cho lòng anh quặn thắt, hận không thể đêm toàn bộ thế giới đưa cho cô, chỉ cần có thể làm cho cô vui vẻ là tốt rồi.
Nếu mà ba mẹ anh đã biết anh bị thương là vì Tử Ngâm thì anh không thể tin là ba mẹ anh sẽ làm ra điều gì nữa, sợ như vậy sẽ càng làm đẩy Tử Ngâm ra xa hơn vì vậy anh không dám tỏ ra bản thân chìm đắm trong tình yêu và tình cảm chân thành sâu lắng mà đối xử với cô dịu dàng lịch sự giống như với bạn bè vậy..