Lúc Hoàng Húc Kiều đi thì Tử Ngâm và Lưu Tú đều ra sân bay tiễn anh.
Thời gian đăng kí còn không tới nửa tiếng nhưng vẫn như cũ không thấy bóng dáng Trần Nhiên Nhiên đâu nên Tử Ngâm cảm thấy hơi kì lạ, giảng viên được trường bố trí đến tiễn bọn họ cũng cuống cuồng lên.
“Tử Ngâm, em không phải là rất thân với Lăng Thần sao? Em ấy là bạn trai của Trần Nhiên Nhiên, chắc hẳn là ở bên cạnh Trần Nhiên Nhiên, em gọi điện thoại cho em ấy hỏi một chút xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Máy bay sắp cất cánh rồi mà Trần Nhiên Nhiên sao không có mặt nữa.”
Tử Ngâm gật gật đầu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Thần, trong lòng hơi nghi hoặc.
Điện thoại vang lên mấy tiếng thì truyền đến giọng của Lăng Thần, nghe giống như là đang rất tức giận: “Này Tử Ngâm, bọn anh sắp tới rồi.”
Tử Ngâm chỉ nghe thấy trong điện thoại có tiếng xe qua lại, lúc Lăng Thần cúp điện thoại thì cô không kịp nói một câu gì.
Cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng cười, hơi bất đắc dĩ mà nói: “Lăng Thần nói anh ấy sẽ tới liền ạ.”
Mọi người lại bắt đầu thì thầm nói chuyện với nhau còn Hoàng Húc Kiều thì ánh mắt như là vô tình đảo qua Tử Ngâm sau đó lại yên lặng nghe Lưu Tú dặn dò.
Lưu Tú không ngừng nhìn chằm chằm anh, chỉ hận không thể lập tức cùng anh ra nước ngoài.
Mấy phút sau, Lăng Thần liền kéo Trần Nhiên Nhiên từ ngoài cửa đi voà, trên gương mặt hai người đều không tươi cười thậm chí đôi mắt của Trần còn sung đỏ, Lăng Thần thì vẻ mặt cũng rất thảm hại, tóc hơi bù xù nhưng vẫn giữ chặt lấy tay Trần Nhiên Nhiên giống như sợ cô ta sẽ chạy trốn vậy.
Tử Ngâm lập tức đứng lên đi về phía bọn họ, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lăng Thần, nhẹ giọng hỏi: “Lăng Thần, hai người như vậy là sao? Hành lý của Nhiên Nhiên đâu?”
Trần Nhiên Nhiên oán hận nhìn chằm chằm Tử Ngâm, giống như là phải một ngụm ăn hết cô vậy, trong ánh mắt tràn đầy hận thù làm cho cơ thể Tử Ngâm không tránh khỏi mà khẽ run lên.
Hoàng Húc Kiều nhìn thấy dáng vẻ của Trần Nhiên Nhiên như vậy thì cũng đi tới, đứng bên cạnh Tử Ngâm rồi lạnh nhạt nói một câu: “Sẽ đợi cô.”
Trần Nhiên Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Thần, dùng sức lực muốn tránh khỏi sự khống chế của anh nhưng mà cho dù dùng bao nhiêu sức lực thì cũng không thể thoát khỏi nên lộ ra vẻ mặt tức giận đến đỏ bừng, cả người đều run rẩy, âm thanh bén nhọn vang lên: “Lăng Thần, anh buông em ra, em đã nói là không ra nước ngoài rồi mà, anh có nghe hay không?”
“Anh sẽ không để em đi, sẽ không để em lãng phí bản thân đâu.” Lăng Thần sắc mặt âm trầm, tuyệt không buông tay cô ta ra, tức giận nói: “Anh nhất định phải để em ra nước ngoài, dù sao anh cũng thể để em tự huỷ hoại bản thân mình.”
Mọi người đều nghe nhưng không hiểu.
Tử Ngâm cũng chưa từng thấy qua bộ dạng phẫn nộ như vậy của Lăng Thần, cho dù là thời điểm anh mắng cô cũng không mất khống chế cảm xúc như vậy, vẻ mặt đau khổ của anh làm cho lòng của cô cũng khó chịu theo.
Trần Nhiên Nhiên tại sao lại làm anh đau khổ như vậy? Rốt cuộc cô ta đã nói gì hay đã làm gì tổn thương đến Lăng Thần vậy?
“Lăng Thần, có chuyện gì thì từ từ nói, sao em làm bạn học Trần Nhiên Nhiên đau vậy.” Giảng viên Trạm ở bên cạnh không mở miệng không được.
Lăng Thần hít một hơi thật sâu, muốn cố gắng làm ổn định cảm xúc của mình nhưng khi ánh mắt nhìn thấy gương mặt của Trần Nhiên Nhiên thì lại đau lòng, lại là thương tiếc.
Cô vì sao mà có thể nói không ra nước ngoài là không ra nước ngoài, nói không cần anh là không cần anh như vậy? Giận nhất là cô lại nói vì Tử Ngâm nên mới tiếp cận anh, làm ra tất cả những điều này chỉ vì muốn Tử Ngâm đau khổ mà thôi.
Trần Nhiên Nhiên giống như không thèm để ý đến ánh mắt của anh, dường như cũng không giãy dụa khỏi hai tay của anh đang giữ lấy mình mà chỉ bình tĩnh nhìn Tử Ngâm, khoé miệng nở một nụ cười lạnh lùng: “Tử Ngâm, thấy được chưa? Lăng Thần bây giờ đau khổ như thế nào, cô có biết điều này là vì cái gì không?”
Tử Ngâm theo bản năng lắc đầu, khó hiểu nhìn Trần Nhiên Nhiên, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hoàng Húc Kiều ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Trần Nhiên Nhiên, cô đừng nổi điên ở đây.
Chuyện của cô và Lăng Thần không hề liên quan đến Tử Ngâm.
Các người muốn ầm ĩ thì về nhà mà ầm ĩ, đây là sân bay, không phải nơi để các người cãi nhau.”
“Hoàng Húc Kiều đừng tưởng rằng anh như vậy thì Tử Ngâm sẽ thích anh.
Người cô ta bây giờ chắc hẳn là Lạc Dương, làm sao đến phiên của anh được.”
“Đủ rồi Nhiên Nhiên, chuyện của chúng ta không liên quan đến Tử Ngâm.
Em đừng xúc phạm Tử Ngâm.” Lăng Thần gắt giọng cắt ngang lời cô, vẻ mặt rất tức giận.
“Chỉ cần anh buông tay thì em sẽ đồng ý với anh.” Trần Nhiên Nhiên nhìn Lăng Thần giống như là người xa lạ vậy, trong ánh mắt là một mảnh bình tĩnh, không còn ngọt ngào và dịu dàng tình cảm như xưa.
Lăng Thần ngừng lại một chút, lập tức buông cánh tay cô ta ra rồi lạnh lùng nói: “Em không ra nước ngoài thì anh cũng không ép em nữa, em nói rõ với thầy cô đi.”
Trần Nhiên Nhiên không để ý tới Lăng Thần, khẽ kéo tay ra khỏi cánh tay đang bị anh nắm, lúc cảm thấy cảm giác hơi đau nhói truyền đến thì cô ta khẽ nhíu mày.
“Giảng viên Lý, em không đi nước ngoài, mọi người đừng đợi em nữa.”
Giảng viên Lý hơi tiếc nuối mà khuyên nhủ: “Đây là một cơ hội khó mà có được, em đừng nhất thời xúc động mà đánh mất nó.
Em xem bạn học Hoàng Húc Kiều không phải cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Em không phải nhất thời xúc động mà là em thật sự không đi.”
Cô ta cố gắng mỉm cười nói xong thì sau đó chạy tới cổng sân bay mà không hề quay đầu lại.
“Lăng Thần, đuổi theo cô ấy đi.
Cô ấy hình như xảy ra chuyện gì phải không?” Tử Ngâm chắc đã quên thái độ vừa rồi cô ta đối với cô như thế nào rồi.
Lăng Thần mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc mở ra thì bình tĩnh hơn rất nhiều, anh nói: “Tử Ngâm, không cần xen vào chuyện của cô ấy.
Hoàng Húc Kiều, chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
Tiếng đài phát thanh vang lên, Hoàng Húc Kiều cũng không trả lời câu hỏi của Lăng Thần mà chỉ hơi gật đầu rồi nói với Tử Ngâm: “Anh vào đây.”.